Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012
nguiễn ngu í phê bình ' cho thuê bản thân ' , thơ thế phong , saigon 1962
cho thuê bản thân / thơ thế phong
bài viết: nguiễn ngu í
CHO THUÊ BẢN THÂN -- Thế Phong -- Đại Nam văn-hiến xuất bản, Saigon 1962 -- 28 trang in Rô-nê-ô -- khổ 21 x 26 -- Giá 30 đồng .
Hai mươi tám bài thơ , nhưng mà đọc từ bài đầu tiên đến bài cuối, hai mươi tờ thơ in rô nê ô này chiếm thì giờ người đọc bằng cả trăm bài thơ in ti-pô. Ấy là với tập thơ này, kĩ thuật đánh máy và quay rô-nê-ô của tác giả, kiêm giám đốc; kiêm thư lí, quản lí, kiêm người chạy giấy của Đại Nam văn hiến xuất bản cục đã tiến bộ nhiều lắm rồi.
Nhưng có ai chê chi nhà xuất bản, có ai trách chi tác giả, khi mà lòng say mê Nghệ Thuật và ý chí trình diện những đứa con tinh thần của chính mình, cua các bạn thân mình, nó thiết tha đến nỗi không nề lỗ lã, chẳng ngại chê cười, cứ hằng năm , lại có vài tập thơ, hoặc truyện, hoặc khảo luận ra đời với phương tiện thủ công, với cái bề ngoài bà con nghèo , và cứ như thế, đều đặn đã mấy năm nay.
Và nay, trong tập thơ mới nhất của Thế-Phong, chúng ta càng thấy rõ rệt dấu vết của cuộc đời lạ lùng, chật vật cùng những ý tưởng không-giống-người của tác giả, thì âu đó cũng là điều quá dĩ nhiên.
Và những ai thích thơ Đường luật, mê thể lục bát ..., cho rằng thơ phải du dương, phải dễ hiểu thì xin đừng tìm đến Thế-Phong. Vì chắc rằng các bạn ấy sẽ bỏ cuộc sau ba bài !
Xin chớ-tưởng rằng đây là văn xuôi, tuy trong Cho Thuê Bản Thân cũng có đôi bài không có lấy một vần , hoặc rõ ràng, hẳn là văn xuôi đi mất, như bài Chàng ơi ! Chàng không quên em .
Nhưng thơ của Thế-Phong là một thứ ngựa rừng, đã không chịu mang yên, ngậm vàm, mà lại thây kệ những con đường mòn có sẵn.
Mời các bạn hãy đọc qua một bài thơ mà tác giả chọn làm tên cho toàn tập :
Ngày hôm nay sao dài dằng dặc
tám tiếng đồng hồ làm quần quật chưa đủ kiếm cơm
vì anh tin công việc làm còn phải mạng đăng-ten
đôi giầy da Thụy Sĩ vẫn cần xi đánh bóng
thiếu tiền mua tặng em chiếc áo bông màu
một con búp-bê quà tặng sinh nhật con đầu lòng
mà đêm qua em không nói .. anh hiểu rõ tủi thân khóc miết ...
Bản thân nhà thơ, buồn, cực, chẳng ra gì, gần như bất lực, thì Thế-Phong có cho ai thuê đi, ta cũng chẳng lạ, nhưng mà còn Nguyễn Du, vì sao Thế Phong lại cho thuê nốt vị thi hào khả kính dân Việt ?
Tôi hy vọng học trò không bằng lòng tôi khen giảng
áo cồn thôi vòng cổ, tôi đấm bóng tôi vào gương soi
cho thuê Nguyễn Du, sự cần thiết không lấy bồi thường
Thì ra tác giả đem Nguyễn Du ra giảng giải cho học trò, và thấy rằng Nguyễn Du không xứng đáng :
Tôi khinh tôi ra mặt trót khen tràn cổ nhân
tôi phỉ nhổ tôi thực sự vì phê bình Kiều danh tiếng
trong văn học sử tôi sổ toẹt những tên thi hào vỏ
chỉ đại diện cho một góc cạnh nhìn đới nho nhỏ ...
CHO THUÊ NGUYỄN DU
Thơ Thế Phong thiếu nhạc, thiếu cả tiết điệu, do đó khổ đọc là điều ta phải chịu khi muốn làm quen với thơ Thế Phong. Nhưng độ sống lắm chiều của tác giả, những ý tưởng ngược đời của người thơ cũng phản ảnh được cái gì của cái thời hỗn tạp hậu chiến.
Trắng trợn sỗ sàng, tàn nhẫn, ta đều thấy đó đây trong thơ Thế Phong , nhưng cái chân thành không bao giờ vắng mặt. Âu đó cũng là một điều đáng kể cho người tự cho mình là kẻ bị lưu đày .
Tôi mang sự lưu đày tù ngục giam trong đôi ngươi
ra đường mình là kẻ xa lạ mọi người
khi bản án chung thân tự tay mình ký nhận
khi chán chường không thể bộc lộ cho đời ...
Một nhân vật tự lưu đày của J.P. Sartre ( Frantz trong Les Séquestrés d' Altona ) khi ngồi trong phòng kín, thường lên tiếng trần tình trước một bày cua. Nhân vật đó tự dối mình, dối người, dối cả bày cua là những sinh vật chịu nghe những lời lảm nhảm. Thế Phong cũng tự cho mình là người tự lưu đày.
E sợ người đồng thời không hiểu nổi mình, anh xoay lưng lại cuộc đời, ghi lấy thi thần để mà giãi bày những từ khước, những chối cãi, những phủ nhận, những mộng ảo ...
Kể ra làm thi thần của kẻ tự lưu đày cũng là điều khổ hạnh lắm thay ! []
nguyễn ngu í
nguồn: tạp chí TIN SÁCH số 10 - 1962 , Saigon.
chủ nhiệm : Nguyễn Ngọc Linh.
------------------
trích nguyên tác thơ thế phong trong cho thuê bản thân
( có đọc lại, sửa chữa - tháng 10- 2012 )
1. cho thuê bản thân
Khi mình mang trong thân từ trái tim phát nổ
anh hùng vỗ ngực tự xưng phản ảnh suy nhược yếu hèn
Như chúng đổ lô- cốt làm cốt sắt bê- tông
những lỗ hào ụ đắp xây lô-cốt nhìn cuộc đời
giấu thân hình phì nộn e ngại khổ đau
như mỗi lần nói thôi yêu em
thực lòng sợ mất người yêu quá đỗi!
bơ vơ như cỏ khô chờ gió nổi
que diêm châm bén, cả rừng reo hò !
gió reo dũng mãnh lòng tim vắt đau
như mỗi lần tự biện hộ
có hiểu gì bản chất, vóc dáng, tính tình
nhớ một lầm tim đau nhói điếng
đạn tôm-sơn vết thương rữa nào anh rên la ?
cuối tuần nằm dưỡng đường bước ra
ngực mình chẳng có huy chương đeo lủng lẳng
giá trị một lần quần ủi láng, áo hộp là
dạo phố nghênh ngang e đời nhìn túi rỗng
thủ đoạn có mặt bắt đầu từ đó
biện minh giả dối sáng tỏ hơn sự thật
lòng mình nào có giấu nổi ai ?
sợ soi gương đối bóng nhìn thấu rõ
anh yêu em bằng trái tim bỏ ngỏ
bàn tay giỏ máu hồng tươi
bầy tỏ tình yêu lời quê kệch
không xây bê- tông cốt sắt
yêu em nhìn qua lỗ hào ụ đắp
hôm nay sao ngày dài dằng dặc
tám tiếng đồng hồ quần quật chưa đủ kiếm cơm
anh tin công việc làm còn phải mạng đăng- ten
đôi giầy da Thụy Sĩ vẫn cần xi đánh bóng
buồn nhiều lần nuốt cay đắng
thiếu tiền mua tặng em chiếc áo bông mầu
búp bê quà tặng sinh nhật con gái đầu lòng
đêm qua em không nói - con tủi thân khóc miết
Mắt thèm thuồng con thiếu quà tết
chúng ta nhìn con trai hiên ngang băng đại lộ
súng nhằm bắn không nhắm đích
biết tại sao vui lòng thí chết !
2. nói lẫy
Mệt nhọc khốn khổ nhói đau đê hèn nhức nhối
cho thuê bản thân tám tiếng dài
đồng lương chực chầu , sên bò hành chính
anh vui hơn ghi- xê bưu điện em lĩnh tiền
chiếc giỏ áo cụt tay tung tăng chẩy chợ
trưa bát cơm ngon lùa
họng mát
tôi canh ngon
đôi mắt con thơ chưa từng cay đắng
có em
đêm mưa lạnh nỉ non nghĩa lý chuyện đời
giận em nhiều
anh hay nói lẫy đấy thôi !
có mặt anh đây
chẳng còn gì nghĩa lý ?
xã hội vẫn bước đều hãnh tiến
đi lên lùi lại cũng chẳng sao
có phải vậy ?
bởi anh
bất kham con ngựa vía
áo cơm rách
tim hồng dòng máu đỏ
con vắt xanh ngọc bích hút hồng huyết cầu
anh chửi thề
văng tục
ăn nói xuề xòa
chán ngấy đầu môi
lời văn hoa rỗng ruột !
3. phẫn nộ
Tôi đóng cửa phòng âm u nắng quái chiều
em ra về rồi
tôi không dám quay mặt nhìn theo
từ sáng đến trưa và chiều tối rầi lại khuya
đêm có gì lạ ở nhà thuê
không thừa bấy nhiêu điều quen thuộc
tĩnh vật bạn thân đớn đau
chủ nhà nóng giận
tay cầm bút vung nhanh, cao, xê dịch
bấy nhiêu dòng
ba chiếc gối mầu xanh, vàng đỏ
lấn tóc chen đầu
chiếc khăn hồng mua về
chờ em
chưa bao giờ rửa mặt
đêm nhoai mình
phủ lên mắt lên môi
ánh áng ban mai phải chột phải đui
đôi mắt người thơ
khỏi lên cơn giận dữ
đọc báo trang tư
rất nhiều tin mừng ai đó đăng tải
soi thất bại lòng mình!
Mai A em !
sao không phỉ nhổ mặt anh
bất tài
sai hẹn
tội lỗi
chưa làm em buồn phiền ?
đừng xõa tóc trước gương anh chải tóc
đừng nhắc lập gia đình
anh buồn tức
em lên xe rồi
bóng tối phủ
anh lùa hai tay xương xẩu
quờ mái tóc đen
giật thốc ngược
hành hạ
da đầu bựt trốc
cho đê mê cảm giác khổ đau ứa nước mắt
buồn rũ rượi tê điếng da
Mai A em !
đừng thương , giận , yêu ,hờn
đều vô tích sự !
thế kỷ này
không ai xả thân
ngoài bản thân !
Mỗi lần
làm ngơ rút đôi mắt sáng
tôi,
thằng hèn nhát
giấu mặt trước gương
khuôn mặt đáng yêu
ở đâu,
còn hay mất ?!
bản thân
tự khinh trỗi dậy
dán đôi ngươi mắt
nhìn
cuộc đời
rác, muỗi, ruồi ,
bay tứ tán
nhiều lần nếm mùi thối mùi ôi
giá trị
bằng một lần
bịt mũi quay gót
trước thềm bông trưởng giả .
Còn lại mình tôi,
em đi rồi
khoá trái cửa
đèn sáng bật lên
đêm tối xuyên đầu
chiếc gối xanh
em đặt mớ tóc ban chiều
vẫn chỗ nằm này
sao không còn hơi ấm ?
4. nhân bản
Tôi giam mình
phòng nhỏ thiếu ánh đèn
hình ảnh hiền từ mẹ tôi
mộng về thăm con
giụi mắt thâm quầng soi gương
lòng bồn chồn
ôm ảnh em vào lòng
sao vội vã cấu cào ?
súng nổ vọng về
lòng hoang mang bồn chồn
đây
sàn nhẩy ánh đèn làm lóe mắt
giờ này trận địa
lính vô danh giã từ đời
me già, vợ trẻ, con thơ
ai nuôi cho
hậu phương xa !
tôi
không thể phí hoang
dầu bữa nay
tiền đầy bốp da
tôi hôn em chưa mặn nồng
tương lai đầy bất trắc !
tiễn em đi rồi
tôi như cụt bàn tay
hoa nở đẹp
không để soi mắt tôi
ai thực lòng yêu hoa sao nỡ trả giá ?
kinh nghiệm bản thân
mua bằng máu
chân phồng da sắc bén đá tai mèo
em yêu thương ơi !
dân tộc ngủ chăn bông
lạnh đêm dài
ai tưởng nhớ anh hùng vô danh
tổ quốc hèn hạ phận nghèo nhược tiểu
Tôi giam mình
phòng nhỏ thiếu ánh đèn
từ chối làm người
tình yêu
non sông cưu mang !!!
5. lưu đày
Tôi mang lưu đày
tù ngục giam đôi ngươi
ra đường là kẻ xa lạ mọi người
bản án chung thân tự tay mình ký nhận
chán chường này không thể bộc lộ cho đời
buồn phiền
làm thơ
không trồng ở đất đai
trải rộng phơi nắng
thơ tan biến
thiên nhiên bao la
xoáy vòm mất hút
ngửa mặt nhìn
trời xanh
thay chiếu làm giường
than ôi !
ai khâm liệm ai không trống kèn ?
bầu trời
mặt trăng
chỉ là trò chơi tiêu khiển
sớm muộn gì
thì em và anh cũng chán nhau !
ôm em
vui
ngủ lì buổi sáng
em yêu ơi !
cứ tự do đi đứng
vì em
anh lạm dụng ngôn từ
có em
thì anh muốn đàn muốn ca
dệt sợi thơ nuột nà
tứng da hồng thiếu nữ
đúc sắt nung đạn sáng ngời
nòng súng thép
bảo vệ biên cương tổ quốc
giấu yêu !
bảo vệ tình yêu
đôi vai cánh tay
Em gái yêu ơi
sao em dậy sớm?
tiễn nhau lưu đày
không cần luyến mến !
6. một an ủi : có một người đàn bà làm vợ ...
Tôi về ngủ đây này
nửa vòm trăng thơm mát quá
còn dẫy phố
người nào thức khép cửa ù lì
nửa khuya
tự dưng tôi thành ma hun hút bóng
qua nghĩa trang
đời mồ côi
chó sủa lạnh thau đồng
cơm cháo gì đâu
trọn ngày chưa nghĩ
nhà trọ
một nửa cho thuê lại
bớt phần nào tiền thuê
buồn ơi buồn !
đời đi lên bước xuống mấy hồi
tháng ngày đều là chúa nhật
chiều thứ bẩy
tôi bâng quớ
ờ
chiều thứ bẩy
không còn ai yêu ta
cùng dạo phố phường
lấy đêm làm ngày
muỗi đói chích nhói đau
Thế giới
ngày mai ư
bạn bè tĩnh vật
ly tách
sách vở
bản thảo
chất chồng ngun ngút
ở trần
nhử muỗi đốt lưng làm vui
no nê rồi
muổi tìm bóng tối ẩn mình
thằng bạn thương tôi
trốn phương nào ẩn dật?
Con bé yêu tôi
nằm giường cùng ai
tắt đèn ?
trốn tránh
tình yêu, áo cơm tôi thiếu
dị đồng thật rồi
nó làm vợ
tôi là chồng ?
Tôi nằm yên
đêm vẫn tối đen
ngửa mặt nằm
nhìn trần nhà
thạch sùng tặc lưỡi
than thận trách phận
ai hay tôi ?
Có tiếng người đàn bà là vợ,
người thuê chung nhà ,
nhắc tôi luôn
nước đun sôi ban chiều
nàng rót đầy bình thủy
quần áo giặt
phơi ban ngày
quên về thu cất
nàng sắp đặt thứ tự
nơi chân giường tôi chu tất
tôi
thầm cảm ơn em
tỏ bầy
liếc nhìn
qua đôi mắt đẹp tuyệt trần
nửa khuya
đàn ông
ngự trị làm chủ hình hài
ai ?
Riêng tôi
đành
từ chối,
lánh xa
tiếng thở dài
hổn hển
nhân bản
đàn bà !
VIẾT Ở XÓM ĐẠO TÂN SA CHÂU 1961-
TẶNG NGƯỜI ĐÀN BÀ, VỢ NGƯỜI THUÊ CHUNG NHÀ VỚI TÔI , CUỐI 1961.
7. vương miện của đời
GỬI ĐỖ-MAI-A
Nhũng đêm sao mọc bừng - đêm thứ bẩy
anh vào phố tìm mua áo bông mầu
không sao có mầu áo anh tìm
tím hoàng hôn tắt vội-- đường chiều em về heo hút gió
đời chán quá anh đưa em vào quán
chúng mình bơ vơ -- ghế trống quá -- hàng ba
đôi lứa đ6i thiên hạ chen đua
xương còn lại chất đầy trong bàn tiệc
kiếp ăn mày nạng chống gầy lũ lượt
tay loang lổ ghẻ Tàu miệng run đôi môi
xin lại miếng ăn thừa -- cằn cốc đá nước tan
- đời còn nhiều hứa hẹn, gặm xương thừa, gầm cầu, lề phố vắng
Những đêm sao mọc bừng -- đêm thứ bẩy
anh thôi vào phố không nhìn ăn mày
không sao có mầu áo sáng anh tìm mua
vương miện đầy sương hoa
đợi chờ bao giờ phủ lên đầu mọi người một sớm ?
đời chán quá -- anh đưa em vào phố
chúng mình bơ vơ quá -- ghế trống hàng hai
ăn mày nô lệ miếng ăn thừa
chúng mình cúi gằm ăn sao không ngửng mặt ? *
8. cho thuê nguyễn du
GỬI LỮ HỒ
Thắt nút cà vạt cổ cồn không thấy ghét bám phía sau
lên giọng thầy giảng văn chương khỏi mang tiếng học trò
mang sự lúng túng đền bù thuốc lá châm liên miên
chưa nghiện thuốc nặng sao phà hơi qua lỗ mũi
bảo đảm vợ con trưa chiều áo cơm lên giọng
gõ mặt bàn tiếng văn chương Nguyễn Du
ba trăm năm chưa hết -- còn ai khóc Tố Như ?
có chăng phường bất tài ám ảnh mượn danh tràn
thi nhân ngày xưa hẳn mặc toàn áo gấm ?
túi đầy tiền rủng rỉnh tay nào với tha nhân ?
tôi không còn cảm hứng cảm thông Kim Vân Kiều
tôi nhổ bọt vào mặt tôi chót khen thi hào
lời khen tặng mười năm ròng không đổi mới
ba ngàn câu thơ chưa làm tôi xúc động
họa chăng đôi ba câu tả thật đời lãng mạn
dăm ba điều kinh nghiệm của lần trao ái tình
một vài cảnh đẹp nước chảy qua cầu tiết Thanh Minh
mua gương Từ Hải vì ai mà lơ láo triều đình ?
một lần ẩn mặt Hồng Lĩnh tìm vần thơ ẩn chìm
và như thế đủ rồi: Nguyễn Du , một ghế ngồi thi sĩ
phủ nhận lịch sử văn chương chiều dài thơ muôn năm .
Tôi khinh tôi ra mặt cứ khen tràn cổ nhân
tôi phỉ nhổ mặt tôi thực sự phê bình Kiều danh tiếng
văn học sử tôi sổ toẹt thi hào vỏ
đại diện một góc cạnh cỏn con nhìn đời nho nhỏ
cả tên làm thơ quan lại nịnh bợ danh tướng công
mong danh tiếng mình mãi gắn bó cùng non sông
ca tụng cái đẹp vẻ hay nhà trường đổi đồng tiền
Tôi hy vọng học trò không bằng lòng lời khen giảng
áo cồn thôi vòng cổ tôi đấm bóng tôi gương soi
Cho thuê Nguyễn Du thật cần thiết không cần đòi bồi thường . * []
thơ thế phong
----------
* 2 bài này trích lại trong CỤM HOA TÌNH YÊU ( Thi tập VII / 2001 )
Hội Thơ Tài Tử Việtnam Hải Ngoại xuất bản, USA 2002 - tr 370- 372 ).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét