Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

khoảnh khắc & thiên thu / thanh thương hoàng - 11


                                           khoảnh khắc & thiên thu
                                   tập đoản truyện : thanh thương hoàng

                                               26.- CHIẾN LỢI PHẨM 

     Sau khi cách mạng thành công, ông có công,  nên được làm lớn.   Ông được hưởng nhiều thành quả cách mạng.  Nhà lầu, xe hơi và các thứ tiện nghi sang trọng.   Nghĩa là, ông có đủ thứ , duy chỉ thiếu một thứ : vợ đẹp .(   bà vợ lấy từ thời đi làm cách mạng quá xấu )  Thấy vợ 1  sĩ quan chế độ cũ đi cải tạo đã đẹp, lại sang; ông đem lòng say đắm, hạ quyết tâm chiếm bằng được.   Bà vợ nổi ghen, nhưng lại lái vấn đề sang hướng khác : 
    " Ông quan hệ với vợ ngụy không sợ tai tiếng sao ?"
     Ông cười :
    " Tôi hỏi bà nhé, cái vi-la này có phải của ngụy không ? Còn cái ô-tô lộng lẫy này có phải của ngụy không ?  Đó  là chiến lợi phẩm , người chiến thắng có quyền thừa hưởng.   [ thì] chuyện vợ của ngụy cũng là một thứ chiến lợi phẩm như những thứ khác [ thôi ]! "
    " Ông hãy nhớ tới bao nhiêu xương máu  các đồng chí đã đổ ra để ta có ngày nay.   Ta không có quyền giầy đạp lên sự hy sinh vĩ đại đó.   Ta sẽ mắc tội với Đảng và Nhân dân ."
   Ông cười lớn :
     " Nếu họ may mắn còn sống thì họ cũng làm như tôi thôi.  Chiến thắng đâu phải ' chỉ để tưởng niệm tri ân những người đã chết ."

                                               27.- BÃO RỚT 

     Sau trận bão  thời đại tháng 4 . 1975, bị 14 năm lao động khổ sai, rồi được Cách mạng tha, về tới Saigon - ông Thái thấy cái gì cũng thay đổi hết.   Nhà cửa, xe cộ, con người, quần áo; thậm chí lời ăn tiếng nói đều khác hẳn xưa.   Ông Thái chẳng khác gì một anh  Hờ-Mông ( Mán )  trên rừng lạc về thành phố, [ cảm thấy ]  bơ vơ lạc lõng .  Lúc đi, ông mới ngoài 30 tuổi, giờ đã 50.

     Xuống xe đò, túi hết sạch tiền, ông Thái đành cuốc bộ về nhà, mất hơn một giờ.  Đúng con đường cũ rồi, mặc dầu  đã được đổi tên mới, ông tìm mãi vẫn không thấy nhà mình .   Ông đếm từng số nhà : 570 ..., 870..., 900... Nhà số 900, ông Thái còn nhớ như in trong đầu, căn nhà là nhà trệt, phía trước có cửa sắt kéo sơn xanh thẫm.   Còn giờ đây, vẫn số nhà đó, đã mọc lên nhà 3 tầng đẹp đẽ, sang trọng, có vẻ mới xây cất xong ít lâu .   Cổng ra vào đóng kín.   Ông Thái ngập ngừng mãi, không biết có nên đưa tay bấm chuông hay không . 

     Cách đây khoảng 2 năm, ông còn nhận được thư con gái đề tại địa chỉ này.   Chắc vợ con mình túng thiếu quá, phải bán nhà đi nơi khác  sống.   Nghĩ thế, ông Thái bước tới chỗ cô gái bán thuốc lá lẻ gần đó, hỏi.   Cô nàng đang say sưa đọc tiểu thuyết, tới hồi gay cấn, hấp dẫn - thấy khách hỏi, cô không thèm ngước nhìn lên :
     " Chú mua thuốc chi ?".
    " Cô vui lòng cho tôi hỏi một chút, cô có biết chủ căn nhà kia là ai không ?"
     Thấy không phải khách mua thuốc, cô bán thuốc lá ngửng đầu lên, gườm gườm nhìn người lạ, bực mình, gắt :
     " Hỏi thật lãng nhách ? Là  chủ nhà chủ  căn nhà ấy,  chứ còn  ai ?"
    " Phải, nhưng tôi ... tìm người quen ..."
   " Bộ chú quen hả ? cán bộ lớn lắm đó ! Cứ việc tới cổng rồi nhận chuông. Coi chừng chó tây bự ác ! ".
    " Thế chủ cũ ?"
   " Ai mà biết! sáng giờ chưa bán được gói  thuốc nào, ám hoài ?"
    Ông Thái im lặng, suy nghĩ một lúc, rồi quyết định đi tới nhà vài người quen hỏi thăm tin tức vợ con.   Nhưng chẳng ai biết ?"


    Để kiếm kế sinh nhai, ông Thái thuê  xích lô đạp chở khách, như đa số người cải tạo về  đều hành nghề này.   Ngày lang bang khắp thành phố, tới gác xe lên vỉa hè, ngủ.   Thỉnh thoảng  bị công an đi tuần, tóm cổ về trụ sở, nhốt 1, 2 ngày về tội vô gia cư, [ sau đó nộp phạt tha tào.]
 ]
    Ông Thái có 1 vợ + 2 con: một trai, một gái.   Lúc đi học tập  cải tạo, thằng lớn mới 5 tuổi; con nhỏ 3.  Giờ thằng lớn 19, con nhõ 17. không biết chúng trôi giạt nơi đâu, không tìm ra tung tích.  Có lẽ, mẹ con nó bán nhà, vượt biên không chừng, hoặc có thể bị đắm tàu [ làm mồi cho cá ] không chừng ?.  Rùng mình, ông không dám nghĩ tới nỗi bất hạnh này !

    Ông Thái được 1 đồng nghiệp nhường cho 1 mối chở đêm thường xuyên.  Cứ 8 giờ tối đến  nhà đón đi,  rồi 1 giờ sáng rước về.  Cô vũ nữ chưa  tới  20, xinh đẹp, mặt trát đầy phấn, môi tô son đỏ chót, mắt kẻ xanh biếc, nước hoa  thơm  nức.  Áo quần cô mặc thật sặc sỡ, thuộc loại đắt tiền, đúng thời trang; lần lần giữa ông Thái và cô trở nên thân mật.   Cô ta tên Liên,  trùng tên  con gái ông,  nghĩ tới con gái  đã 14 năm chưa gặp mặt.
    Một buổi tối chở Liên về, ông  Thái hỏi :
    " Cô Liên sống 1 mình sao ? "
    " Với 1  chị người làm ".
    " Xin lỗi, tôi hơi tò mò một chút, thế  còn cha mẹ, anh em ? "
    " Ba cháu trước là sĩ quan chế độ cũ, đi cải tạo, chết trong trại; cháu còn 1 người anh, mới đây bị bắt, vì tôi đánh cướp xe Dream."
    " Buồn nhỉ ? Ba cô  đi cải tạo ở đâu ?"
     " Xa lắm, đâu đó tận Kontum lận ."
    " Ồ, thế ba cô tên gì ? Tôi cũng từng  đi cải tạo ở trên đó."
    " Ba cháu tên Võ đức Thái ".
    " Sao, cha cô tên Võ đức Thái ư ?"
    " Dạ, chú biết ổng ?"

     Ông Thái lặng đi .  Đây là con gái ông.  Bao nhiêu ngày tháng tìm kiếm tận đâu đâu, thê mà nó ngay ở trước mắt, hàng đêm tiếp xúc , lại không biết đó chính là con gái mình.  Trời ơi ! thiếu chút nữa, ông ngừng xe, nhẩy xuống ôm chầm lấy con gái; nhưng cố kìm  lại.
     Thấy ông Thái im lặng, không trả lời, Liên quay mình về phía sau, ngước nhìn ông - lúc ấy ông  đang rướn mình cố đạo xe lên  con dốc ngắn.  Liên hỏi lại:
     " Chú  biết ba cháu ?"
     Ông Thái đáp, giọng hơi run run - Liên không để ý , không nhận thấy .
     " Tôi đã từng sống cùng trong 1 đội với ba cô ".
     Liên reo lên :
     " Hay lắm, chú ơi !  Hôm nào rảnh rỗi, mời chú tới nhà kể cho cháu nghe cuộc sống ba cháu trong trại, nghe chú ?"
     Gần tới nhà, Liên lại hỏi:
     " Ba cháu mất tự bao giờ , bệnh gì hở chú ?  Ừ,  lúc ba cháu đi cải tạo tới nay, cháu chưa hề được gặp mặt ổng ."
     Ông Thái lúng túng mãi mới tìm ra câu trả lời :
    " Thời gian sau này chú phải chuyển sang phân trại khác, nên không biết.  Thế ai nói cho  biết ba cháu đã chết trong trại cải tạo ?"
     Liên thở dài:
     " Mẹ cháu".
     " Liệu có sự lầm lẫn không ?"
     " Mẹ cháu nói, đã nhận được văn thư chính thức từ  trại gởi về báo tin."
    " Cháu có được đọc văn thư ấy không ?"
    " ... hỏi mẹ,  mẹ cháu bảo để đâu thất lạc rồi ! ".
    " Mẹ cháu bây giờ ở đâu . Vượt biên hay đã ..." 
    Ông Thái muốn nói ... ' hay đã qua đời ' - nhưng không đủ can đảm hỏi hết câu."
    Liên im lặng.  Ông Thái tưởng Liên không nghe thấy , hỏi lần nữa,  cô ta vẫn làm ngơ.  Mãi tới khi đến nhà, xuống xe, Liên mới  trả lời :
     " Mẹ cháu còn sống, nhưng tụi cháu coi như đã chết .   Bà lấy 1 ông  cán bộ, khi  ông ta đi vào cuộc đời mẹ cháu, thì bọn cháu phải tách ra.   Căn nhà cũ ba cháu mua khi xưa, nay đã phá bỏ, xây lại nhà 3 tầng lầu, nhà rất  đẹp .  Mẹ cháu còn có 1 xe hơi đời mới, có tài xế riêng.   Trước là vợ sĩ quan Cộng hòa, giờ là vợ quan Cách mạng .  Thời nào bà cũng là bà lớn,  bây giờ tội nghiệp, phải làm  vợ  bé thôi ."

     Ông Thái cố ngăn nước mắt muốn tuôn trào, mím môi chặt lại , khỏi bật tiếng khóc.

    " Thôi, chú về nhé ! Hôm nào mời chú lại chơi, cháu sẽ cho xem ảnh ba cháu hồi trẻ. À mà cháu trông chú hao hao giống ba cháu, nhưng chú thì gầy gò hơn  lại già khọm.  Ngày xưa ba cháu đẹp trai lắm.  À  mà chú có được đi H.O không ?  Được đi thì đi đi chú, ít ra sang đó khỏi phải đạp xích lô vất vả như bây giờ!" 

     Đêm đó, ông Thái trằn trọc không tài nào nhắm mắt được.  Ông lặng lẽ khóc thầm, mặc cho nước mắt chẩy đầm đìa ướt đẫm  khuôn mặt.

    Đêm sau, mới 12 giờ, ông đã tới vũ trường chờ đón Liên.  Đúng 1 giờ sáng, Liên từ vũ trường bước ra, với 1 người ngoại quốc to lớn, râu ria xồm xoàm.   Liên giơ tay về phía ông Thái, xua tay, ra hiệu ' chú về đi '.

     Xong, Liên bước lên xe hơi, cửa mở sẵn. 

      Ông Thái lặng người, nhìn theo chiếc xe mất hút trong đêm , thẫn thờ đạp xe trên đường vắng như kẻ mất  hồn.   Có tiếng người gọi xe, ông coi như không nghe thấy.

    Từ phía trước ông Thái, một xe hơi đèn pha sáng rực phóng tới, với tốc độ cao.  Tới gần sát , xe hơi bóp còi inh ỏi, rồi thắng gấp.   Tiếng bánh xe rít trên mặt đường phát ra tiếng kêu như tiếng nghiến răng ken két rợn người.

      Chậm  mất rồi, xe đã  cán lên mình ông Thái và chiếc xích lô đạp.

     Không hiểu ông Thái vô tình hay cố ý để xe hơi cán !
               
                                                                           ( kỳ sau tiếp ) 

    thanh thương hoàng 
    
    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét