Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

love story - erich segal - chuyện tình/ bản việt văn: phan lệ thanh - 28

erich segal - 28 - love story-chuyện tình
phan lệ thanh dịch -  ngày mới, saigon 1973


                        love story - erich segal - chuyện tình
                                     bản viết văn : phan lệ thanh

                                                         16


         Đổi địa chỉ :
    kể từ ngày 1 tháng 7 năm 1967
    Ô.B. Olivier Barrett IV
    263, Phồ  Đông, 63
    New York, N.Y. 10021

   Jenny phàn nàn ;
   - Trông đúng là dân mới giàu.
   Tôi cãi lại :
   - Chúng mính chính là dân mới giàu,  không đúng sao ? 

     Tôi cảm thấy khoan khoái và đắc thắng, nhất là, vì tiền thuê xe hơi, tôi phải trả mỗi tháng, gần bằng giá tiền chúng tôi thuê, và ,một căn nhà ở Cambridge !   Đi bộ ( hay đi khệnh khạng - tôi thích đi kiểu này hơn ) đến hãng Jonas và Marsh chỉ mất 10 phút.  Các cửa hiệu hay ho cũng gần, thí dụ như Bonwit' s, và, tôi cứ giục vợ tôi - con ranh con -  đi tiêu tiền và chịu khó ngoại giao để mua theo lối ghi sổ.

    - Tại sao, Olivier ?
    - Khỉ ơi, vì anh muốn được em lợi dụng !

    Tôi gia nhập hội Harvard ở New York Raymond Stratton, 1964, giới thiệu tôi; hắn vừa giải ngũ, sau khi bắn chết vài tên   Victor Charlie  hay không ? ( thật ra, tao chẳng biết  chúng có phải là VC hay không.  Tao nghe thấy tiếng động và bắn xả vào bụi cây .)

    Tôi chơi bóng đập với Ray, ít nhất 3 lần trong tuần, và, tự nhủ , phải cố đoạt chức quán quân Hội trong vòng 3 năm nữa.  Không biết có phải vì giao du trong phạm vi Harvard, hay vì, sự thành công của tôi ở trường Luật đã được kể lại ( tôi không hề khoe khoang số lương tôi lĩnh, thật vậy đấy ! ), tôi lập tức có bạn.  Chúng tôi dọn tới New York vào giữa mùa hè ( tôi phải học vội, để thi tuyên thệ tại New York ) và nhận được giấy mời ngay cuối tuần đó ).

    - Ỉa vào, Olivier.  Em không muốn phí 2 ngày để tán phét với một bọn bé con ngu ngốc. 
   - Được, nhưng, nói sao với họ bây giờ, Jen ?
    - Bảo họ là em có bầu, Olivier ạ.
    - Em có bầu rồi, thật vậy sao ?
    - Không, nhưng, nếu mình ở nhà cuối tuần này, có thể, em sẽ có bầu.


                                                    ***

     Chúng tôi đã chọn  sẵn tên cho con chúng tôi .   Có nghĩa là, tôi chọn, và, cuối cùng Jenny cũng phải chịu.
    ' Ê, đừng cười nhé.'
     Đây là lần đầu tiên, tôi đề cập chuyện này.  Lúc đó, nàng đang đứng trong bếp ( một phòng nhỏ, sơn mầu lá úa cỏ, có cả máy rửa bát ).  Nàng tiếp tục cắt cà chua và hỏi lại :
    - Anh lại thấy thích cái tên Bozo mới chết chứ. 
   - Anh nói thật đấy à ?
   - Ừ. Anh mê nó thật đấy.
     Nàng gạn hỏi:
   - Anh nhất định đặt tên con là Bozo ?
    - Ừ. Thật đấy.  Đúng là tên của một siệu thể tháo gia, Jen ạ.
   Nàng gọi thử, xem có nghe được không ?
    - Bozo Barrett .
     Tôi nói  tiếp, và, càng nói càng thấy mình đúng.
   - Trời, nó sẽ cao lớn vô cùng.  Bozo Barrett, tay vô địch Trường Xuân lừng danh của Harvard.
     - Ừ- nhưng Oliviet, giả thử - giả thử thôi - thằng nhỏ không có tạng thể tháo gia, thì sao ?
   - Không có chuyện đó, Jen,  di truyền mà !
    Tôi thành thật vô cùng.  Dự tính về thằng con Bozo tương lai, trở thành thói quen mơ mộng của tôi , mỗi khi tôi khệnh khạng trên đường tới sở làm.
     Buổi chiều, khi ăn cơm, tôi lại đem chuyện này ra bàn.  Chúng tôi mới mua một bộ bát đĩa Đan mạch, rất đẹp.
    - Bozo Barrett sẽ trở thành một thằng vừa to vừa khỏe.  Nếu tay nó mà giống tay em, có thể đặt ở hậu trường.
     Nàng chỉ cười nhạt; chắc chắn nàng đang kiếm dịp chêm vào một câu, để, phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ của tôi.  Không kiếm ra một câu gì độc địa, nàng bèn cắt bánh, trao tôi một miếng. Và vẫn chịu khó nghe tiếp.
    Mồm nhồm nhoàm nhai bánh, nhưng, tôi vẫn cố nói :
   - Thủ tưởng tượng xem, Jenny, nặng 100 ký và cao lớn, deo dai.
    - Một trăm kí ? Trong gia đình mình, có ai nặn g 100 kí đâu, Olivier ?
    - Minh sẽ tẩm bổ cho nó, Jen . Hi - Proteen, Nutrament, tất cả những thức ăn bồi bổ sức khỏe.
   - Ừ, thế giả thử nó không chịu ăn, thi làm sao đây ?
    - Nó sẽ phải ăn, khỉ ạ.
    Tôi bắt đầu tức thằng nhỏ đó rồi: tôi tưởng tượng chẳng bao  lâu, nó sẽ ngồi ngay bàn này, không chịu nghe những chương trình tôi đưa ra, để gây dựng sự nghiệp thể thao cho nó .
    - Nó sẽ phải ăn, nếu không, anh đánh bể mặt.
   Đến đây, Jenny nhìn thẳng vào mắt tôi, và, nở nụ cười thật tươi.
    - Nếu nó nặng 100 kí, sao anh dám đánh nó ?
   Tôi khựng  lại trong giây lát, rồi, nhìn rõ tình thế ngay .
    - À.  Nhưng nó đâu có nặng 100 kí ngay ?
   - Ừ, phải; nhưng một khi nó nặng 100 kí, nhớ lo chạy trốn nhé, cậu bé ?
    Jenny khoa khoa chiếc thài cảnh cáo ,và ,phá ra cười. 
    Thật khôi hài, nhưng, ngẫm nàng cười, tôi hình dung ra cảnh: một thằng bé nặng 100 kí, mặc tã, đang đuổi tôi quanh công viên, miệng quát ,' Đừng có bắt nạy má nghe, c65u bé !  Chúa ơi !  tôi chỉ còn hy vọng là, Jenny sẽ không để cho Bozo đánh chết tôi thôi.

                                                                                ( còn tiếp)

     erich segal
     PHAN LỆ THANH dịch 

-------
      < Sđd - tr.  158 - 163>
    
    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét