http://t-van.net/
washington, một chiều thu xưa
http:// t-van net
washington d. c.,
một chiều thu xưa/ lê mai lĩnh
gửi DIỆM TRÂN, CUNG LAN
MỘT
Buổi chiều, khi tôi đến đó, lúc 3 giờ
cũng là lúc 3 giờ, Diệm Trân đến đó chờ tôi
Tôi đang nói chuyện về nơi chốn là Greyhound Bus StationSpringfield/ Maryland
Diệm Trân, nhà văn, dịch giả, người mẹ 3 đứa con đã lớn --nàng còn là cầu thủ bóng đá,hàng tiền đạo, góc trá của đội banh thủ đô [Washington D.C.] *
đó là lần tôi về thủ đô giới thiệu tác phẩm văn chương'Tuyển tập Mai Lĩnh'; đó cũng là lần, khi 2 người bạn tôi là: nhà thơ Phan Khâm + Cao Nguyên; cuối tuần bận rộn, không đón được.tôi cầu viện tới Nàng: Diệm Trân, nhà văn, dịch giả,cầu thủ hàng tiền đạo góc trái, đội bóng nữ Washington D.C. *
Dẫu biết thời gian muộn, còn hơn 1 giờ đồng hồ nữa; tôi phải trả lời phỏng vấn phóng viên Thanh Trúc, đài'Á châu tự do',tại'Nhà Việt nam'. Dù vậy, Nàng, Diệm Trân, nhà văn, dịch giả, cầu thủ hàng tiền đạo, góc trái; đội bóng Washington D.C.*
Trên đường về Eden, ghé qua'Phở Kobe', nói tôi, ngày mai, giới thiệu 'Tuyển tập Mai Lĩnh';một 'tác phẩm văn chương đã được 100 nhà văn, nhà báo, luật sư, bác sĩ; cấp chứng chỉ, nhãn hiệu trình tòa'
Trên đường đi, Thanh Trúc gọi, bảo; buổi phỏng vấn sẽ hoãn lại 1 [tiếng đồng hồ]. Tôi và Diệm Trân, nhà văn, dịch giả, cầu thủ bóng đá, hàng tiền đạo; đội bóng nữ thủ đô, cười vui.
Đến'Phở Kobe' gởi lại 2 va-li sách; xem chừng không gian, hệthống âm thanh, tiến tới, lùi lại, tiến lên,bước lui.
Nơi đây, ngày mai; tôi không những là tác giả, nhà văn, nhà thơ, 'tôi còn là một diễn viên kịch'.
Tôi là vậy. Lê Mai Lĩnh là vậy. Sương Biên Thùy là vậy. Đời làmột sân khấu. Mỗi người là một diễn viên, thường ngày lại ngày. Tại sao không? Hẳn nhiên, chúng tôi, mỗi người, hâm nóng lòng mình; bên ngoài gió mưa thu, lành lạnh; bằng một to phở Kobe nổi tiếng vùng Washington D.C. *
---
* Hoa thịnh đốn, tên gọi Washington , thủ đô Hoa thịnh đốn ; như Indonesia là Nam Dương, Afhganistan là A- phú- hãn, Singapore là Tân- gia- ba; Skri Lanka là Tích lan v.v ... (Bt)
HAI
Tôi nhìn thấy, áng chừng, trong câu hỏi của Thanh Trúc; như đượm
nét u buồn, cảm thông với thi sĩ. Khi Thanh Trúc hỏi tôi," Ít ai
như anh; ngoài bìa, chơi ngay một tuyên ngôn, như thông điệp:
'Tất cả chúng ta đều là những kẻ chiến bại trước sự đói nghèo của nhân dân. Trước quê hương khổ đau; chúng ta đều có tội, dẫu khoác cho nhau mầu áo nào. Trái tim, máu, nước mắt tôi; ngày trở lại, sau 3102 ngày khổ sai trong 10 trại tù [ở] Việt nam, từ Nam ra Bắc; xin trao tặng quê hương, bạn bè.
Cảm ơn Thanh TRúc đã làm tôi rưng rưng ngấn lệ.
Thật tình, giây phút đó tôi muốn khóc thật, nhưng đành cố gắng nén lòng. Tôi nói với Thanh Trúc, '... thật tình không nghĩ mình thông minh, tài hoa như thế ". ...*
Tới đây thì cả Thanh Trúc, cả Lê Mai Lĩnh đều dùng 'napkin' để' xóa đi những dòng lệ mặn'.
---
* ... - tạm lược ít; hoặc, nhiều dòng. (Bt)
BA
Washington D.C., một chiều thu xưa
Đó là buổi chiều ngày 4 tháng 10 năm 2015; một chiều không thể quên của tác giả-- và, những người cầm bút tại vùng[Washington D.C.].
Không gian 'Phở Kobe' vừa đủ cho khoảng 120 ngươi; tới lui thoải mái,trò chuyện thong dong, tay bắt mặt mừng không chút cận kề,lúng túng.
Phài nói đúng ra, đó là 'chiều họp mặt thân quen, ấm cúng; ủa những người cầm bút tại vùng thủ đô. Và mợt số mặt quen thuộc cu3q cộng đồng'.
Đó là một chiều thu xưa sống mãi trong tôi.
Một chiều thu xưa, Washington. D.C.
LÊ MAI LĨNH
25/6/2016
http://t-van.net/?p=27934
lê mãi lĩnh or sương biên thùy [i.e. lê văn chính 19 xx - ]
(courtsey photo of blog t-van)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét