Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

NHỮNG NHÀ THƠ HÔM NAY / NGUYỄN THỊ HOÀNG / Nguyễn đình Tuyến viết .

Những nhà thơ hôm nay /
NGUYỄN ĐÌNH TUYẾN
                                                   N g u y ễ n   T h ị   H o  à  n  g *
                                                               NGUYỄN ĐÌNH TUYẾN viết


        Thi sĩ Nguyễn  thị Hoàng sinh ngày 11 tháng 12 năm 1939 tại  Huế .  Đã theo học  trường Đại học Văn Khoa Saigon .    Đã cộng tác với tạp chí Bách Khoa .

          Đã xuất bản :
Các  quyển tiểu thuyết gây nhiều sôi nổi :

            VÒNG TAY HỌC TRÒ
            TUỔI SAIGON
 Đã lần lượt đăng báo các bài thơ rút trong 2 thi phẩm  ( chưa xuất bản ) :

             SẦU RIÊNG ( 1960 )
             SAU PHÚT ĐAM MÊ   ( 1961 ) .


        TRƯỜNG hợp  của Nguyễn Thị Hoàng  cũng giống như trường hợp của Sagan : học lỡ dở cấp bậc đại học rồi bỏ dở đi làm văn học .   Nhưng chỗ khác nhau là Sagan viết văn ngay ,  còn Nguyễn thị Hoàng thì làm thơ  trước khi viết văn .   Và thơ Nguyễn thị Hoàng mang những âm vang thật mới là :
    
                              không ai về thăm  chiều nay
                              cho tôi chết giữa vòng tay một người
                              tiếng hôn khép kín môi cười
                              gối chăn mùa lạnh rã rời thú xưa .

        Tiếng  thơ tha thiết xao xuyến ,  phản ảnh sự giàu sang của một tâm hồn nhiều đam mê cảm xúc ,  vừa ngọt ngào , vừa cay đắng như tiếng hát đoạn trường ,  như tiếng kêu thầm của một người con gái trong đêm tối :

                             Mím môi dằn  tiếng kêu thầm
                             Về đâu rồi những mùa xuân cuộc đời

          Về đâu rồi những  mùa xuân của trời đất nối tiếp nhau ra đi không bao giờ trở lại  ?  Về đâu rồi những mùa xuân của người con gái khi soi gương thấy mùa xuân không còn ở với mình ?  Về đâu rồi những ngày tươi đẹp cắp sách đến trường ,  vô tư lự ,  những vòng tay học trò ,  những nụ cười tươi nở trên môi  ?
            Hiện tại chỉ là chăn gối rã rời trong đó im nghe từng chuyến xe đời lặng lẽ ,  âm thầm ,  chứa đựng những hoài niệm bi đát  :

                                trong cơn chăn gối rã rời
                                im nghe từng chuyến xe đời đi qua

         Trong chuyến  xe đời đi qua , đi vào tàn tạ .  Thời gian vĩnh viễn là kẻ thù của mùa xuân ,  của cuộc đời  , thời gian triền miên đi vào vô vọng .  Nhưng mùa xuân  tình cũ , ngày mộng , tiếng kêu thầm ,  tất cả các thứ ấy lòng người thiếu nữ còn ghi vọng những âm thanh ngỡ ngàng ,  thanh nhã :

                               nhạc trầm theo tiếng mưa bay
                               với em tình cũ tháng ngày vọng âm .

           Tiếng thơ đưa ta đi trở lại mọi chặng đường quá khứ của  người con gái hôm nay ,  đưa ta đi vào tâm tư sâu kín nhất của người con gái thời đại .  Đó là một lời thú tội tình dục ( confession sexuelle )  như trong thi ca Nguyễn Du :

                                Biết thân đến chỗ lạc loài
                                Nhị đào thà bẻ cho người tình chung

             Đó là một nguồn thơ phát tiết từ tình mộng của người con gái mới lớn lên bị cuộc đới quyến rũ và ta không biết nên buồn hay nên thương :

                                lênh đênh tiếng hát kinh cầu
                                ăn năn cổ thụ cúi đầu ngẩn ngơ
                                trên cao thap cũ nhà thờ
                                hồi chuông tưởng niệm bây giờ còn vang .

            Tình yêu,  triết lý tôn giáo pha lẫn trong thơ Nguyễn thi Hoàng truyền cảm ,  kết tụ từ tinh thể mùa xuân thiếu nữ ,  phát xuất từ những mối tình duyên có thực ,  lạ lùng ,  não nuột .  Lạ lùng ở chỗ vô ngôn cổ thụ ( nhân hóa )  cúi đầu ngẩn ngơ  ; não nuột là ở chỗ nhà thơ đã đi từ thái cực này sang thái cực khác :

                               em mười  sáu tuổi tơ măng
                               thịt da đốt cháy thiên đường tình yêu
              và :

                               từ mất người yêu nhỏ bé xưa
                               mùa xuân đã chết tự bao gi
                               hồn tôi xưa một bồng lai đảo
                               giờ đã  tan tành chuyện gió mưa .

              Lạ  lùng,  não nuột ,  nhưng huyền diệu ở tiếng hát kinh cầu ,  ở  hồi chuông niệm ,  ở tháp  cũ nhà thờ .  Đọc những vần thơ trên ,  ta thấy tất cả cái xót xa của ngưởi thiếu nữ : Sầu riêng ,  Sau phút đam mê  đều chứa đựng cái triêt lý bi đát biểu trưng định mệnh đau thương của người con gái  đẹp đi tìm yêu ,  đi tìm thiêng liêng và vĩnh cửu .

             Ta làm sao quên được  cái táo bạo của người con gái đã dấn thân vào cuộc đời tình ái phiêu lưu và đau khổ,  để  viết lên những bài thơ yêu đương nồng cháy như một Sara Teasdale của Mỹ trong  Đêm Xuân ( Spring night ) :
 
                                 Ta làm sao phải khóc kêu gọi yêu đương
                                 Với tuổi thanh xuân ,  một giọng  đầy âm nhạc
                                                                                        và nước mắt
                                  Chính là để làm cho cả thế giới chiêm ngưỡng bất ngờ
                                  Tại làm sao tôi lại từ chối sự kiêu căng
                                  Tại sao tôi không được thỏa mãn
                                  Tôi,  màn đêm tư tưởng
                                  Quấn tôi bằng ánh sáng tóc mây
                                  Tôi,  mà sắc đẹp nồng cháy
                                  Như hương trong một triệu đỉnh ?
                                  Ôi sắc đẹp ,  người có tự mãn không ?
                                  Tại sao tôi phải khóc khi kêu gọi yêu đương ?

             Ta làm sao quên được cái mím môi trong chăn gối ,  nửa mặt sầu nghiêng ,  những bước bơ vơ ,  những giòng lệ ngập ngừng ,  những cặp mắt sâu nhìn nhau mà cách biệt nhau đến muôn trùng thời gian :

                               cúi  đầu đếm bước bơ vơ
                               hoàng hôn khép kín bao giờ đây em
                               nhìn lên thành phố không đèn
                               âm u còn một  màn đêm cuối cùng
                               mắt sâu dòng lệ ngập ngừng
                               mình xa nhau đến muôn trùng thời gian .

          Ta làm sao  quên được những rung động thành thực phong phú của thời đại ,  phát xuất từ những sầu riêng con gái ,  từ những say sưa thác loạn ,  từ những vết son kỷ niệm trên lầu hoang  ?
         []
          
trích thơ :

                                             I .- m  ê

                                Lầu hoang khép kín đêm xưa 
                               Kín vòng tay ấm bao giờ nữa em ?
                               Chân cuồng đã đứng như im
                               Thu xưa giờ đã phai chìm tháng năm
                               Linh hồn đã thú ăn năn
                               Vết chân đương cũ nghìn năm chưa mòn
                               Em mười sáu tuổi tơ măng
                               Thịt da đốt cháy thiên đường tình yêu . 
                                                        ( SAU PHÚT ĐAM MÊ ) 

                                2.-   n i ềm   v u i   n h ỏ  

                                 Em đợi anh về  những chiều thứ bẩy
                                 Hiu hắt vòm trời buổi sáng thứ hai
                                 Nhạc dạo mơ hồ trong tiếng mưa bay
                                 Thành phố ngủ quên những ngày chủ nhật
                                 Em lang thang tìm thời gian đã mất
                                 Cột đèn gầy soi trà thất vắng hoe
                                 Dàn nhạc hoang vu ca sĩ chưa về
                                 Quầy hang lao đao bầy con
                                                                         trai khát rượu
                                  Hồn xiêu đổ theo nhịp đời huyên náo
                                  Vòng tay  mong ôm ngang hết tinh cầu
                                  Trở lại vòng đua thứ nhất
                                  Không còn gì mai sau
                                  Anh về với em một chiều thứ bẩy
                                  Confetti vung vẩy lá me bay
                                  Những đốm đèn xe chập chùng xa lộ
                                  Hơi thở khuya nào gợn  gió heo may
                                  Anh bỏ em từ  sáng thứ hai
                                  Thành phố tha ma trải dài xa lộ
                                  Từng  hạt mưa bay cửa lòng bỡ ngỡ
                                  Anh bỏ em từ trắc trở đầu tiên
                                   Cho em xin một chiều vui  thứ bẩy
                                   Có nhạc phòng trà có lá me bay
                                   Tiếng gió reo vui đêm dài xa lộ
                                   Nửa cuộc đời còn khoác kín vòng tay
                                   Anh nhớ về thăm em
                                   Chiều hôm nay thứ bẩy
                                   Trời giăng mưa trong lá me bay
                                   Em sẽ vì anh bắt đầu từ hiện tại .
                                               (  SAU PHÚT ĐAM MÊ )

                          3. -   n ử  a     đ ờ i  
                                                          
                                  Con tàu theo dòng sông trôi  
                                  từng kiếp bèo mây  
                                  và tôi   
                                  ngơ ngác nhìn trước mặt sau lưng
                                  đam mê  lưu đày oán hận 
                                  bánh xe lao dốc chưa ngừng 

                                  trời cho làm thân con gái 
                                  nhạc nhằn thể xác từng cơn  
                                  trắng trong còn bàn tay trái
                                  từng đêm thức giấc tui hờn  
                                  những vì sao nở phương nào 
                                  linh hồn sao không quen biết
                                  giọt nước mắt nụ cười đã chết
                                  nỗi buồn cao bay .

                                   4.- t r o n g  c ơ n  c h ă n  g ố i 

                                  Trong cơn chăn gối rã rời
                                  Im nghe từng chuyến xe đời đi qua
                                  Và từng chân bước dừng xa
                                  Tưởng như mình đã bao giờ vùi chôn
                                  Ung thư lở lói tâm hồn
                                  Niềm đau thân thể  ra mòn suy tư
                                   Vườn đời đã nhuốm mùa thu
                                   Chin thanh thôi hót trong mù sớm nay
                                   Thuyền neo mãi bến sông này
                                   Không ai về giữa vòng tay mỏi mòn
                                   Chiều xa gà nhịp vào hồn
                                   Rạc rời vó ngựa nẻo mòn hoang vu
                                   Vang vang tiếng hát giã từ
                                   Thiên đường Địa Ngục tôi giờ đi đâu ?

                                             5.- t h ú  t ộ i

                                    Giờ xin vĩnh biệt Nhà Chung
                                   Chúa ơi con đã vô cùng đớn đau
                                    Đêm đêm lắng tiếng kinh cầu
                                    Xót thương trăm nỗi tủi  sầu một thân
                                    Mưa sa gió  táp bao lần
                                    Nhục nhằn tội lỗi trên thân xác này
                                    Con đem số kiếp đọa đày
                                     Đi tìm kiếm một vài giây huy hoàng
                                     Trọn đời du mục lang thang
                                     Mỗi lần yêu một lỡ làng Chúa ơi
                                     Nên con đi trốn cuộc đời
                                     Nhà Chung cửa khép chôn vùi ngày xanh
                                     Tâm hồn ngoại đạo lênh đênh'
                                     Con không quên được bóng hình ngày xưa
                                     Niềm tin vỡ nát bao giờ
                                     Cuộc đời sớm nắng chiều mưa trở về
                                      Con nằm lịm ngất trong mê
                                      Nhạc xưa đồng vọng bốn bề tâm tư
                                      Vô tri thể xác lao tù
                                      Hồn hoang lạc nẻo sương mù yêu đương
                                      Cho con vĩnh biệt Thiên Đường
                                      Tìm đi Địa Ngục mê cuồng từ đây
                                      Năm năm tháng tháng ngày ngày
                                      Đau buồn khoác kín  vòng tay tủi hờn
                                      Linh hồn hải đảo cô đơn
                                      Chúa ơi suối lệ lòng con vẫn đầy
                                      Bèo trôi nước cuốn mây bay
                                      Về đâu ,  giới hạn cuộc đời mong manh
                                      Tình xa vạn lý trường thành
                                      Về đâu rồi những ngày xanh tuổi vàng
                                      Chuyện tinh đã chót đa mang
                                      Trái tim lở lói trăm ngàn vết thương
                                      Giờ xin vĩnh biệt Thiên Đường
                                      Giờ xin tìm lại sầu thương giữa đời
                                      Đường về không nhịp trùng lai
                                      Chúa ơi con sợ ... ngày mai một mình .
                                        ( thơ NGUYỄN THỊ HOÀNG )                                           []

                                     NGUYỄN  ĐÌNH TUYẾN ..
                                     -----
                                     *  Sau 30/ 4/ 1975,  Nguyễn thị Hoàng  thường trú tại tp. HCM. . ( B.T.)  
                                
                                ( trích  NHỮNG NHÀ THƠ HÔM NAY  / NGUYỄN ĐÌNH TUYẾN
                                           ( ấn bản mới đã được hiệu đính ) - Nhà văn Việtnam tái bản , Saigon  1967 - tr. 235 -  244). 


                                             

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét