chuyện tình- love sotry - kỳ chót - erich segal
phna lệ thanh dịch / nxb ngày mới, saigon 1973.
chuyện tình- love story- erich segal
bản việt văn : phan lệ thanh
20
Tôi lái xe từ phố Đông 63 Mahattan tới Boston, Masachusetts chưa tới 3 tiếng 20 phút. Không thể đi nhanh hơn được nữa. Tôi nói thật, tôi đã chạy thử trên con đường này đủ mọi cách và dám chắc không xe nào, dù là xe Mỹ hay ngoại quốc, kể cả người lái tài ba, như Graham Hill đi nữa, Chắc không có thể xe nào nhanh hơn Tôi chạy xe với tốc độ 105 cây số/ giờ, ngay cả khi vượt qua biên giới tiểu bang. Xưa nay, tôi vẫn để một máy cạo râu chạy pin trong xe, trước khi vào văn phòng to, rộng tại khu phố tiểu bang, tôi cẩn thận, cạo râu và thay áo sơ- mi mới. Mặc dù mới 8 giờ sáng, đã có vài nhân vật quan trọng đang ngồi đợi tiếp kiến Olivier Barrett III. Cô thư ký đã quen mặt tôi, báo cho ông bằng máy điện thoại riêng, trong khi mắt không rời khỏi tôi. Ba tôi không nói " Cho nó vào ", và, ông tự ra mở cửa , đi ra ngoài. Ông lên tiếng trước, " Olivier! ". Lúc đó, tôi đang bị ám ảnh, bởi tất cả cái gì là bề ngoài, nhận thấy da ông hơi xanh, tóc bạc đi nhiều, dáng người gầy hơn, ấy là, sau 3 năm cha con không gặp mặt nhau.
" Vào đi con ". Tôi không đoán được ông nghĩ gì. Tôi bước thẳng vào văn phòng. Chúng tôi nhìn nhau một giây, rời ngó quanh đồ vật quanh phòng. Tôi ngắm các vật dụng trên bàn giấy, chiếc bao kéo, bằng da, dao rọc giấy có tay cầm bẳng da, và ảnh mẹ tôi chụp từ mấy năm trước. Một bức ảnh tôi ( hồi tôi mới ra trường Exeter.)
" Hồi này con ra sao ?" --" Thưa ba, con vẫn thường " -- " Jennifer mạnh không ?" . Thay vì nói dối, tôi lảng tránh -- mặc dù chính Jennifer mà tôi phải tới đây-- bằng cách nói thẳng lý do tôi tới đây, " Thưa ba, con muốn mượn ba 5000 đô la. Con có ly do chính đáng ." Ông nhìn tôi. Và, hình như ông gật đầu, rồi hỏi, " Sao ? " --" Dạ " --" Con có thể cho ba biết lý do được không ?"
"-- Thưa ba, con không thể nói ra được. Xin ba làm ơn cho con vay tiền . " Tôi có cảm tưởng, nếu Olivier Barrett III có thể gây cảm tưởng nơi người khác -- rằng ông định đưa tiền cho tôi.
Tôi cũng có cảm tưởng rằng ông không muốn làm khó dễ . Nhưng, quả ông có muốn ... hỏi chuyện.
"-- Bộ Jenny và Marsh không trả lương cho con sao ? "--" Thưa ba có " . Tôi định cho ông biết lương tôi bao nhiêu, cốt để ông biết , cả lớp không ai kiếm nhiều tiền bằng tôi, nhưng, bỗng nghĩ ra, nếu ông đã biết chỗ tôi làm, chắc ông phải biết lương tôi bao nhiêu rồi , --" Cô ấy còn dạy học không ?" À, thế là ông đã biết hết mọi chuyện." --Xin ba đừng gọi vợ con là " cô ấy". ông lịch sự nhắc lại cậu hỏi, " Jenny còn dạy học không ?" --" Xin ba đừng lôi vợ con vào chuyện này. Đây là chuyện riêng của con, một chuyện riêng quan trọng " --" Hay là làm cô nàng nào mang bầu rồi hả ?" . Ông không tỏ vẻ gì chê trách ,"-- Vâng, thưa ba vâng, đúng vậy. Vây ba cho con mượn tiền đi ". Tôi không hề nghĩ, ông sẽ trả lời câu tôi nói, và, chắc ông chẳng muốn biết rõ làm gì. Rồi vặn hỏi toi, để, như tôi đã nói, có cớ nói chuyện .
Ông mở ngăn kéo lấy ra một tập chi phiếu trong chiếc bao bọc bằng da thuộc, đồng bộ với tay cầm của con dao rọc giấy , và ,chiếc bao đựng kéo. Ông từ từ mở tập. Không phải ông có muốn ý hành hạ tôi, thật ra tôi không hề nghĩ vậy, nhưng, để ông có thêm thì giờ, và kiếm chuyện gì đó để nói, chuyện vớ vẩn vô hại ấy.
Ông ký tấm chi phiếu, xe ra khỏi tập, rồi , đưa về phía tôi. Tôi ngơ ngác chừng nửa giây đồng hồ, trước khi nhận ra rằng, đáng lẽ tôi phải đưa tay cầm lấy chi phiếu, Có thể hơi ngượng ( ông nghĩ thế) rút tay lại , đặt tờ chi phiếu xuống mép bàn. Ông lại ngẩng lên nhìn tôi, rồi gật gật đầu. Hình như ông muốn nói, " Đấy, con cầm đi'. Nhưng không nói gì , chỉ gật đầu.
Lẽ ra, tôi cũng không vội gì giã từ ông. Nhưng tôi không nghĩ ra được chuyện nào rất vô hại để nói tiếp. Mà chúng tôi không thể cứ ngồi yên, trong khi cả 2 đều muốn nói, lại khôn g biết nói gì, kể cả không nhìn thằng vào mặt nhau nữa.
Tôi với tay cầm lấy tờ chi phiếu. Đúng, tôi đọc con số trên đó: 5000 đô-la và chữ ký Olivier
Barrett III. Nét chữ đã khô mực Tôi cẩn thận gấp tờ chi phiếu lại rồi cho vào túi xong, đứng dậy, có đôi chút ngượng nghịu bước ra khỏi cửa. Đáng lẽ ra, tôi phải nói vài câu, để, ông hiểu rằng tôi biết, vì tôi mà nhiều nhân vật ở Boston ( có thể cả Washington không chừng ) đang phải mòn gót giầy ở ngoài kia - và - biết rằng chúng ta có thể kiếm ra chuyện để nói với nhau - con biết ba sẽ để con ngồi chơi trong văn phòng tới trưa, tất nhiên là ba sẽ bỏ rơi mấy người bạn khác cùng ăn trưa để ... v.v...
Tôi mở hé cửa, rồi đứng lại, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mặt ông, nói, " Cảm ơn ba ".
21
Tôi có nhiệm vụ phải báo cho Phil Cavilleri biết. Còn ai nữa ? Ông không qụy ngã như tôi tưởng, chỉ lặng lẽ đóng cửa căn nhà ở Cranston và lên ở với chúng tôi. Mỗi người chúng ta có một lối riêng để đương đầu với ưu phiền. Lối của Phil là quét dọn nhà cửa. Ông rửa, cọ nhà và lau chùi bóng loáng. Tôi không biết ông nghĩ gì trong đâu, nhưng, xin Chúa thêm sức cho, để ông tiếp tục làm việc.
Hay, ông đang mơ tưởng rằng có một ngày nào đó, Jenny sẽ trở về? Đung thế, phải không ? Tôi nghiệp ộng già vợ của tôi ! Chính vì thế, ông mới dọn dẹp. Dĩ nhiên, ông không chịu thú nhận điều này, nhưng, tôi biết ông đang nghĩ trong đầu như vậy. Bởi lẽ, chính trong đầu đang nghĩ đúng như vậy.
***
Sau hôm Jenny vào nhà thương, rồi gọi điện thoại cho Jonas, và cho ông biết lý do tôi phải xin nghỉ việc. Tôi phải giả bộ có việc bận, để đặt máy xuống, vì, tôi thấy ông ta có vẻ khổ sở, muốn nói lời an ủi mà không sao diễn tả được. Từ hôm đó trở đi, cả ngày, tôi chỉ có việc vào thăm Jenny và làm việc vặt ở nhà. Việc lặt vặt là việc chẳng có tên, chẳng có việc gì ra việc gì. Ăn cho no bụng, mặc dầu không đói, ngắm Phil lau nhà ( lại lau nhà) và trằn trọc không ngủ được, dù đã uống thuốc bác sĩ cho.) Có lần, tôi nghe tiếng Phil lẩm bẩm một mình, " Chắc không chịu nổi nữa !" . Ông ở buồng bên cạnh, đang rửa bát ( bằng tay) sau bữa cơm tối. Tôi không trả lời ông, nhưng thầm nghĩ, tôi chịu được đấy. Bất cứ ai đang điều khiển trò-xiếc này ở trên kia, hay là đấng Tối cao, thưa Ngài ? Ngài cứ tiếp tục. Tôi có thể chịu đựng suốt đời được. Vì Jenny bo giờ cũng vẫn là Jenny.
Tối hôm đó, nàng đuổi tôi ra khỏi phòng. Nàng muốn chuyện riêng với bố, lấy tư cách một người nói với một người. Nàng nói, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt chẳng kém gì nền gối mầu trắng ,
" Buổi họp này dành riêng cho những công dân Mỹ gốc Ý. Cút đi, còn chờ gì nữa Barrett ?"
--" Thôi được ! ". Nàng còn nói với theo, khi tôi đã ra khỏi cửa, " Nhưng, này, đừng đi xa quá nghe không , cậu bé ?".
Tôi ra ngoài, ngồi ở phòng khách. Một lát sau, Phil hiện ra. Ông nói nhỏ, giọng khàn khàn như thể trong người ông là một khoảng trống sâu thẳm, " Nó bảo cho phép mày cắp đít vào. Tao ra ngoài mua bao thuốc lá đây .".
***
" Đóng cái cửa chó chết ấy lại !" . Nàng ra lệnh, khi thấy tôi bước vào. Tuân lời , tôi yên lăng khép cửa, trở lại bên giường bệnh, tôi nhìn rõ nàng hơn. Nàng luôn giấu cánh tay phải chằng chịt ống thuốc dưới chân. Tôi thích được ngồi gần sát bên, ngắm khuôn mặt nàng ; 2 con mắt vẫn sáng long lanh trên khuôn mặt nhợt nhạt. Tôi ngồi sát gần nàng hơn, " Không đau đớn gì cà, Ollie ạ thật đấy. Như thể là mình đang rời từ đỉnh núi xuống, nhưng rất từ từ, anh hiểu không ? " Có một cái gì lay chuyển nhè nhẹ trong gan, ruột tôi. Một sinh vật vô hình dạng sắp sửa từ bên trong thoát ra lối cửa miệng, khiến tôi muốn khóc. Nhưng tôi sẽ không khóc đâu. Tôi chưa khóc bao giờ cả. Tôi là một tên khốn nạn cứng rắn lắm , bạn thấy không ? Nhất định là tôi không khóc. Nhưng, nếu không khóc, tôi không sao mở miệng nổi. Tôi sẽ phải gật đầu nói "có" vậy. Và, tôi gật đầu. Nàng nói, " Xạo tổ, cha nội !" . Tôi gầm gừ, chư nếu không, thì phải nói rồi, " Hừ !"
--" Anh thì biết chó gì chuyện rơi từ từ trên núi xuống, phải không cậu bé ? Cả đời anh, anh đã ngã bao giờ đâu ?" . Tôi vừa lấy lại được giọng, " Có chứ, đó là khi anh gặp em ". Nàng nói, nụ cười trên môi, " -- Ừ, Ôi rơi ngả nào mà tuyệt diệu. Ai nói thế nhỉ ? " --" Anh không biết, có le đại lịch sĩ Shakspeare đấy, em ". Nàng than, "-- Ừ, nhưng là nhân vật nào ? Em không nhớ ở trong vở kịch nào nửa chứ lị. Em học ở Radcliffe, đáng lẽ em phải nhớ chứ. Ngày xưa, em thuộc lòng cả danh sách nhạc Mozart của Kochel . "--" Ghê thật !" . Nàng nhăn mặt, hỏi lại,
--" Bản hợp tấu dương cầm cung' đô thứ' của Mozart, số mấy, nhỉ ". "-- Để anh về, kiếm lại". Tôi biết là kiếm ở đâu rồi. Ở ahà, trên giá nhạc, bên cạnh chiếc dương cầm. Tôi sẽ tra lại và sáng sớm mai, sẽ cho nàng biết. " Em vẫn biết mà !". Em biết. Em biết,". Tôi lấy giọng nói ,như diễn viên nam Humphrey Bogart, " Này, muốn nói chuyện âm nhạc, sao ? " Nhưng, tôi hối hận, vì ngắt lời nàng, " Không " " -- Em vừa bàn chuyện với Phil. Anh có nghe không đấy, Ollie ?" . Tôi quay mặt đi, " Có. Anh đang nghe đây, Jenny". "-- Em bảo ông ấy muốn làm đám tang ở nhà thờ Công giáo cũng được, và, chắc anh sẽ bằng lòng. Được không ?", "-- Được " --" Được , thì tốt thôi".
Sau đó, tôi thấy nhẹ nhàng hẳn người, vì dù nói chuyện gì bây giờ, thì cũng phải vui hơn chuyện đó. Nhưng, hóa ra tôi nhầm. Giọng Jenny giận dữ, mặc dù rất khẽ, " Này Olivier ! Anh đứng có bệnh hoạn như thế nữa ", "-- Anh bệnh hoạn cái gì ?" "-- Cái vẻ mặt tội lỗi của anh nom bệnh hoạn lắm đấy, Olivier ạ".
Tôi có thay đổi vẻ mặt ngay, nhưng các bắp thịt nơi mặt tôi đều thành hàng cả rồi, " Đâu có phải lỗi tại ai, cậu bé. Làm ơn bỏ cái lối tự trách mình như vậy đi." Tôi muốn tiếp tục nhìn, ngắm nàng, vì không bao giờ tôi muốn mất nàng cả, nhưng khi ấy, tôi đành phải nhìn xuống đất. Tôi cảm thấy xấu hổ, vì ngay giờ phút này, Jenny vẫn đọc thấu tâm hồn tôi như bao giờ., " Em chỉ xin anh có một điều độc nhất đó thôi, Ollie. Ngoài ra, em biết anh sẽ không sao đâu ".
Cái gì đó trong ruột gan tôi lại bắt đầu lay động ,và, tôi không dám mở miệng, dù chỉ đế nói " được rồi". Tôi chỉ biết nhìn Jenny câm nín. Bỗng nhiên, nàng nói, " Tiên sư Paris ""-- Hả" --" Tiên sư Paris, tiên sư âm nhạc, và tất cả cái khỉ gió gì mà anh cho là anh đã lấy mất của em. Em không thèm, anh hiểu không, đồ chó chết ! Anh không tin vậy sao ? ". Tôi thành thật trả lời, " Không ". "--Nếu không in thì cuốn gói ra khỏi đây, mau. Tôi không thèm thấy mặt anh , trước giờ chết
nữa ". Nàng nói thật, Tôi biết ngay là khi nào thì Jenny nói thật. Vì, thế, tội đành nói dối để được ngồi lại, " Anh tin em " --" Vậy, được hơn. Bây giờ thì anh làm cho em việc này nhé !".
Từ trong người tôi có cái gì đó nhất định bắt tôi phải khóc bằng được. Nhưng, tôi vẫn cứ chống cự lại. Tôi sẽ không thể khóc. Tôi sẽ chỉ gật đầu ưng thuận, để, tỏ ra cho Jennifer biết rằng: tôi sẽ làm cho nàng, bất cứ việc gì nàng muốn., " Anh ôm em thật chặt, được không ?" --. Tôi đặt tay tôi lên cánh tay nàng. Trời ơi ! nàng gầy quá -- và xiết chặt lại, " Không phải thế, Olivier! Ôm em vào lòng cơ . Và, nằm xuống cạnh em đi, anh !".
Tôi hết sức thận trọng -- bao nhiêu ống thuốc lủng củng -- leo lên giường, nằm vào trong chăn cạnh nàng , và, ôm nàng vào lòng. " Cảm on anh, Ollie!"
Nàng ngưng thở, sau câu nói đó .
23
Phil Cavilleri đứng trong phòng sưởi nắng, hút không biết bao nhiêu thuốc lá, trước khi tôi bước vào. Tôi nhỏ nhẹ gọi: " Phil" . Ông nhìn lên, và, rồi tôi biết ông đã hiểu., " Hả " Chắc ông đang cần dựa vai vào người nào, để, thấy được an ủi đôi chút. Tôi lại gần, đặt tay trên vai ông. Tôi sợ ông khóc. Tôi biết chắc tôi sẽ không khóc nổi. Tôi không còn khóc nổi nữa. Tôi đã vượt quá mức đó rồi.
Ông đặt tay ông trên tay tôi, nói lẩm nhẩm, " Ước gì, ước gì, tao không ...--". Ộng ngưng lại, và, tôi đợi ông nói tiếp. --" Nhưng, vội gì ? " Ước gì là tao không hứa với Jenny là sẽ có can đảm để nâng đỡ mày ". Và, để tỏ ra là quyết giữ lời hứa, ông nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi. Nhưng tôi cần thấy được một mình. Để thở. Có lẽ tôi sẽ phải đi dạo một lát .
***
Dưới nhà, phòng tiếp khách của bệnh viện yên lặng như tờ. Tiếng động độc nhất là tiếng đế giầy tôi nện trên sàn, " Olivier" . Tôi ngưng bước. Bố tôi. Chỉ còn chúng tôi trong phòng, ngoài người đàn bà ngồi ở phòng tiếp khách. Phải nói, chúng tôi là một trong vài người độc nhất còn thức vào giờ này tại New York.
Tôi không dám nhìn ông. Tôi tiến về phía cửa ra vào tự động. Nhưng ngay tức thì, ông đã theo ra, đứng cạnh tôi, " Olivier, đang lẽ con phải cho ba biết ". Trời lạnh buốt, nhưng, tôi lại thích, vì, lúc đó đang ở trong trạng thái u mê, và, muốn thấy một cảm giác gì. Bố tôi tiếp tục nói, rong khi tôi đứng yên lặng, hứng lán gió buốt phà lên mặt, "--Vừa biết tin, ba vội lên xe tới ngay".
Tôi muốn mất áo khoác trong nhà thương, bởi lạnh làm tôi thấy nhức buốt. Thích quá! Thích quá! Bố tôi khẩn khoản, " Olivier, ba muốn giúp con". Tôi trả lời ông, " Jenny chết rồi !" . Ông thì thầm, sững sờ, " Ba rất tiếc! ".
Không hiểu sao , bỗng nhiên tôi lặp lại câu , mà , một người con gái rất đẹp vừa qua đời đã có lần dạy tôi, " Yêu có ý nghĩa , không bao giờ phải nói " rất tiếc ". Và, tôi đã làm một việc mà tôi chưa bao giờ làm, trước mặt ông, trong vòng tay ông - mà không nói gi.
Rồi, tôi òa khóc.
HẾT
erich segal
PHAN LỆ THANH dịch
\\( Sđd : trang 187- 294 )
-----------
VÀI HÀNG VỀ ERICH SEGAL:
Tác giả tốt nghiệp tại đại học Harvard,là nhà phê bình văn chương cổ điển, giáo sư văn chương đại học Yale. CHUYỆN TÌNH được xuất bản lần đầu tiên ở Hoa Kỳ, vào tháng 8 năm 1970, tức khắc Erich Segal được giới trẻ mến mộ, bởi, tác giả đã thể hiện được khát vọng sâu kín , thuần khiết nhất của những tâm hồn người trẻ . CHUYỆN TÌNH là quyển tiểu thuyết phá kỷ lục về số sách bán ra khắp toàn cầu . Riêng ờ Hoa Kỳ, chỉ trong vòng 8 tháng đầu, con số bán ra vượt quá 50.000.000 bản, được dịch ra nhiều ngôn ngữ, số sách dịch ấn hành cũng vượt qua 100.000.000 bản . Và, CHUYỆN TÌNH cũng được chuyển thể sang phim ảnh, cuốn phim chiếu được hoan nghênh trên khắp thế giới. PHAN LỆ THANH.
:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét