Lời dẫn:
Tiểu thuyết này được Nha Thông Tin Nam Việt cấp phép số 354 ngày 26 / 4/ 1955, thì khoảng một tháng sau, tổng trưởng Thông Tin & Tuyên truyền Phạm Xuân Thái bàn giao lại cho ông Trần Chánh Thành. Tác giả kiêm tùy viên báo chí cũng theo chân ra đi. Khi ngỏ lời chào cô Nguyễn Bích V..., giây phút ấy , tôi biết thế nào là nỗi buồn cay đắng thật sự ! Đành ghi ở trang 2 :".. cảm ơn Nguyễn Bích V... và anh Nguyễn Đức Quỳnh". Tôi mong tiểu thuyết này sớm được in ra, vì chủ nhà xuất bản 'Hoa Mai 'vừa phát hành tiểu thuyết " Gái Nghĩa Lộ" bằng lòng nhận in tiếp" Người thương binh liên khu..." Chủ xuất bản ,nhà báo kỳ cựu miền Nam, anh Ngũ Văn Bằng, mà độc giả biết tới khá nhiều qua bút hiệu Cô Thanh Tùng, đưa in tại in ở 74 Trần Hừng Đạo, Quận 5 ( góc đường Trần Bình Trọng + Trần hưng Đạo).
Hàng ngày phải lui tới sửa mo-rát, tôi nhớ là đã in được 2 cahiers 64 trang thì tạm ngưng. Anh Bằng cho biết , sẽ in tiếp, sau khi phát hành tiểu thuyết ái tình lâm ly của cô Thanh Tùng- nhà phát hành đang giục nhặng xị. Biết vậy, nhưng tôi nôn nóng, nên cứ tới nhà in thôi. Không còn lương tháng, có tiền thì ăn cơm xã hội 3 dồng / bữa ( thời đệ I Cộng hòa , Bộ Xã hội tài trợ gạo cho một số quán cơm lao động nấu nướng phục vụ dân lao động - tôi là một trong số đó.) Có ngày cạn tiền, sáng ăn chịu 3 đồng xôi,. ngồi viết bộ phê bình văn học được vài trang, ý tưởng đi lang thang trỗi dậy, lại khóa cửa ra đi . Không một đồng đi xe buýt, thì ta đi bộ, từ Tân Định xuống Cư xá Đô Thành hy vọng gặp Y Vân - trúng bữa trưa thì xà vào kiếm vài bát cơm dằn bụng , rồi lội bộ tới Chợ Quán thì ' đã chết thằng tây nào đâu ?' Bà mẹ Y Vân, cô Hương, cậu Vũ. ở nhà, Y Vân đã leo lên " Solex" từ sáng sớm. Bà cụ bảo:" ăn cơm rồi đi đâu hãy đi".
Gặp anh Ngũ Văn Bằng , chủ nhà xuất bản đưa cho mượn 100 đồng tiêu tạm, dặn vài ba ngày nữa hãy tới xem' mo- rát.' Thế là vui rồi, tôi ra xe buýt đi Bến Thành , sau tà tà lội bộ về Xóm Chùa -Tân Định, trời vừa xập tối.
Ba tháng sau, tôi lại nhà in, ghi trong sổ tay cộng 65 lần ,mà vẫn chỉ có 2 cahiers 64 trang, không in thêm được một cahier nào nữa. Anh Bằng lại cho mượn vài chục đồng, gọi là tiền đi xe buýt, thôi thì một tuần hãy tới xem sao ? Tiền sách đợi nhà phát hành trả, chưa có tiền mua giấy in tiếp, anh Bằng nói nhỏ nhẹ :".. tôi chưa thấy ai kiên nhẫn hơn anh đó nghe... Sau này có trờ thành nhà văn nổi tiếng, nhó ngước mặt nhìn lên trời mà nghênh ngang nghe cha nội !!!" . Nghe cũng thấy" đa đã" mà bụng thì đói cồn cào !
Bốn tháng trôi qua , xoay đâu cũng chẳng ra 600 đồng trả 4 tháng tiền nhà , còn nói gì dám vác mặt về nhá ngủ, đành tới xin ngủ lang nhà bạn bè. Thời kỳ xin ngủ nhờ nhà Nguyễn Hữu Hưng ở góc đường Phan Thanh Giản + Nguyễn Thiện Thuật, nhà Phạm Văn Rao ở Hồng Thập Tự là thời đoạn này.. Sao trời chóng tối thế, mà tối thì lại lo ngay ngáy không biết ngủ trọ nhà ai? Bụng đói cồn cào, tôi không sợ bằng không có chỗ ngả lưng đêm nay?
Không trở lại 74 Trần Hưng Đạo nữa, chủ nhà xuất bản Hoa Mai không in tiếp rồi - và tôi lo cơm,. áo, chỗ ngũ là ưu tiên số một, tiểu thuyết ra được hay không không còn cần thiết nữa ! Tôi đạp xe lang thang tới đình chùa , thèm viết quá, thì lại về Đình Phú Nhuận, nơi này thoải mái, vắng vẻ, ít ai làm phiền , đâu đó, tôi viết được ít truyện ngắn, và mọi người nhìn tôi như học sinh ôn bài vở thi mà thôi.
Khi có chút tiền mua giấy duplicateur, tôi đưa đến nhà in ronéo thuê in, bìa in typô ở nhà in Bùi Trọng Thúc 150 Võ Tánh Phú Nhuận - tiểu thuyết" Người Thương Binh Liên Khu" in chung" Tiếng đàn trầm buồn " và Chàng văn sĩ đất tề" - 134 trang khổ 21x 33 cm , in ronéo 50 cuốn, giá 100 VNđ./ cuốn - bìa 4 in chân dung ảnh kích cỡ 12x 18 cm ghi rõ ràng : Mạnh Đan chụp 1959, Đại nam văn hiến, Saigon 1960.
'Người Thương Binh Liên Khu" - tiểu thuyết viết rất say sưa, nhanh, hư cấu nhiều hơn bất cứ cuốn truyện nào mang tên Thế Phong. Ấy là nhờ thời đoạn tác giả 22 tuổi, yêu mê mệt cô Nguyễn Bích V... ( em một họa sĩ tài danh , đấng phu quân nữ sĩ Ngọc Liên , hiện nay định cư ở San Francisco.).
Bây giờ mời bạn đọc cuốn tiểu thuyết viết ở thời kỳ" linh hồn con đầy sự hoạn nạn " - nguyện lời nguyện cầu tôi thấu đến trước mặt Ngài !" ( Thi Thiên: ).
Thếphong.
Người thương binh liên khu...
tiểu thuyết: THẾ PHONG.
cảm ơn NG.BÍCH V...
và anh NG. ĐỨC QUỲNH.
P.
Phần thứ nhất
I
Trang âu yếm nhìn chồng, bảo:
-Anh mặc áo vét tông vào có hơn không ? Tiết trời hôm nay lạnh anh ạ.
Hình như thấy chưa đủ, Trang săn sóc:
- Anh sửa soạn nhanh lên chứ . Đàn ông đâu mà chậm chạp hơn cả đàn bà con mọn.
Cầm Quan nhìn đồng ồ, mắt lơ đãng nhìn đâu đâu. Chàng vẫn có thái độ uể oải:
- Minh tưởng tôi quên hay sao ? Mình có biết rằng tôi với anh Minh là thế nào không ?
Trang ngúyt chồng một cái dài:
-Em không biết. Anh có nói với em bao giờ đâu, ngày thì anh đi mất ngày, đêm mất đêm...
Em chẳng thèm nói nữa. Lúc nãy cô nào tới thăm thì anh nhanh lắm cơ mà ?
Cầm Quan cảm động đôi chút qua câu nói tức tối yêu của vợ- nhất là Trang- người vợ thùy mị, lại duyên dáng nữa. Từ ngày chàng dinh tê vào Thành tới giờ- sau ngày cưới Trang rồi- chàng chẳng muốn bôn ba gì thêm cho mệt xác. Anh chồng như đóng một vai chỉ biết hưởng thụ, tự cho rằng sinh ra đời là để ăn, chơi, hưởng lạc, chứ tranh đấu làm gì cho nhiều !
Chàng nhìn ra ngoài , tiết trời bữa nay lành lạnh thật - bỗng Quan rút điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài. Chàng tiếp tục suy nghĩ đâu đâu, nhớ lại một đoạn đời chàng tự nhận làm đồ đệ thầy Khổng . Đứng là người sinh ra phải đấu tranh và kết cục sau cùng phải nắm phần thắng. Nghĩ lại đời đã trải qua một thời tham gia kháng chiến bí mật ở miền Tấy bắc. Thoát chết, thừa sống, về đến đây, sao lại đóng vai kẻ chùm trăn ? Cho mình nghĩ đúng, làm đúng, không ngờ Trang đọc được điều chàng đang nghĩ :
- Hẳn nào, Trang ngúyt nhẹ, nói mát - Anh lại nghĩ tới cô bé lúc nãy tới thăm phải không ?
Cầm Quan gắt , lấn át vợ:
- Thôi cô em im đi. Có để cho tôi sống , còn gặp anh Minh nữa chứ ?
Người vợ im lặng,nhưng hơi giận chồng. Thầm nghĩ, chồng mình còn của ăn, củ để, chùm trăn hưởng thụ, rong chơi quá tay !
Bỗng, người tài xế lên gác báo tin :
- - Hôm nay vào lúc 9 giờ sáng, tàu Mỹ chở đồng bào di cư cập bến Nhà Rồng. Xin ông bà đi cho kịp giờ.
Cầm Quan gật đầu;
- Anh biết chỗ tàu Mỹ đậu chứ?
Hỏi xong, Cầm Quan tự trả lời:
- Nhớ ra rồi tàu Mỹ đậu ở Khánh Hội dó thôi..
Rồi ông chủ nói với vợ, cũng để cho tài xế nghe:
- Bữa nay tôi lái xe lấy, bác tài ở nhà quét dọn ga -ra sạch sẽ cho tôi nhé !
Chẳng cần biết Trang có nghe không, Cầm Quan đi ra trước. Chàng tới chỗ xe đậu, mở cửa , bước vào, ngồi trước vô lăng đợi vợ. Trang vừa ra xe, đúng lúc ấy, con nhỏ chạy theo sau đòi đi theo mẹ. Trang ra lệnh:
- Ba me không cho con đi theo được, ba me đi đón bác rồi về ngay thôi.
Cầm Quan bảo con gái:
- Ba mẹ về sẽ mua quà cho con, ở nhà trông nhà cho ba me chứ?
Cô bé lủi thủi đi vào nhà. Trang ngồi bên tay trái chồng, nàng chống tay lên thành xe nhìn ra ngoài.
( còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét