Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

thi sĩ nguyễn phúc sông hương - bài viết: diên nghị + song nhị (usa)

lưu dân thi thoại -
cội nguồn xuất bản, usa 2003


                                            thi sĩ nguyễn -phúc- sông- hương
                                                          diên nghị + song nhị


Ba mươi năm chiến tranh triền miên trên quê hương, đã tạo nhiều vóc dáng vừa cầm súng đánh giặc vừa cầm bút làm thơ.  Chiến đấu trên tuyến đầu lửa đạn, cách nghĩ, cách làm của lớp người này có cùng mẫu số của vấn đề -- Tuổi trẻ dấn thân đáp lời sông núi, cuốn hút vào dòng chảy lịch sử.  

Dù với chủ nghĩa nào, với tác động nào, thơ vẫn phải mang dáng dấp thơ, phản ánh hiện thực, cũng như cảm xúc lãng mạn.  Người thơ hiện diện cùng thời đại, dù cuộc chiến ngắn ngủi hay lâu dài.  Miền Bắc có Quang Dũng với Tây tiến, Hữu Loan với Mầu tím hoa sim, Hoàng Cầm với
Bên kia sông Đuống, Yên Thao với Nhà tôi.  Và miền Nam, nổi bật với Nguyễn bắc Sơn trong Chiến tranh Việt nam và Tôi.  Trên đường dừng quân,  bất chợt tâm hồn người lính làm thơ, dâng lên một thoáng buồn lênh lâng khói sương :

                Đêm nằm ngủ võng trên đồi cát
                Nghe vọng từng xa, nổi cắc cù[m]
                Chợt thấy trong lòng mình bát ngát
                Nỗi buồn sương khói của mùa Thu 
                  NGUYỄN BẮC SƠN /  MẬT KHU LÊ HỒNG PHONG

Còn Nguyễn- Phúc- Sông- Hương, một chiến sĩ cầm súng chỉ huy một tiểu đoàn bộ binh, di háng xuôi ngược đó đây, đồng thời là một thi sĩ, đi hành quân kè kè súng đạn bên hông, còn có cả hồn thơ óng ánh :

                Người lính miền Nam đi đánh giặc
                Ba lô mang theo hồn thơ văn 
                   THO NGUYỄN-PHÚC-SÔNG HƯƠNG

với nguồn thơ sống động trữ tình, Nguyễn-Phúc-Sông-Hương (NPSH) nhìn đồng đội của mình,  đồng đội hành quân ngã gục, hy sinh -  cảm xúc người chỉ huy mặt trận có tâm hồn thi sĩ :

               Tháng 4 bạn ngã trên bao cát 
               Máu cát hòa chung vơi máu đào 
               Ta biết cát không bao giờ biết khóc
               Bạn cười kiêu hãnh với trăng sao  
                               THƠ NPSH

Trong gian khổ, cam go của đời lính, với NPSH, thơ là nguồn hứng thú, là hành trang quí hóa vừa nhẹ nhàng thơ thới, vừa là bạn tinh thần, lại thêm sức mạnh thôi thúc-  tình chiến binh bền gan trong mọi thử thách.  Hồn thơ đó như cất lên tiếng thơ đồng vọng, một khi gác súng nơi tọa điểm dừng quân :

             Mấy tiếng tù- và vang dưới lũng 
             chắc là địch lạc thổi tìm quân 
             Trên cao ta chẳng cần xin pháo  
             để cho người sống trọn đêm nằm 
                                 THƠ  NPSH

Tháng 4-1975, NPSH, một trong những người chỉ huy đơn vị mặt trận Xuân lộc. Tình hình chiến sự đột biến, đòi hỏi cuộc rút lui bất ngờ, bảo mật tuyệt đối, cả tiểu đoàn chuẩn bị gấp ru`1t di chuyển- tất cả phải bỏ lại đằng sau, [thế là xảy ra] cuộc chia ly thầm lặng đầy vơi nước mắt, dầu trái tim chiến binh có là sắt đá :

             Còn ta nhận lệnh rời Xuân lộc 
             Lại muốn tìm em nói ít lời 
             Nhưng sợ áo mình đầy khói súng 
             Cay nồng mắt người, gục trên vai 
             Vì chắc ôm nhau, em sẽ khóc 
             Khóc theo, vợ lính cả trăm người
             Em biết dủ tim ta sắt đá 
             Cũng sẽ theo người, giọt lệ rơi 
                            THƠ  NPSH

Miền Đông, lực lượng đối phương đang cố vượt lệnh các tuyến phòng ngự quân bạn, để, hướng vào thủ đô Sài gòn.  Một vài đơn vị phải rút lui chiến thuật, nhưng, nhiều đơn vị khác đang sống mái, mất còn với đối phương. Và, NPSH, ở cương vị tiểu đoàn trưởng, muốn có một trận cuối đối đầu với địch, nhưng, lệnh rút lui bất ngờ, như, sự bất ngờ  cuộc chiến kết thúc- người chiến binh ngỡ ngàng, thắc mắc, buồn vui tiếc nuối,  vì sao lại  phải rút quân ?

            Nếu được đưa quân lên Định quán 
            Cuối cùng một trận cũng là vui 
            Núi Chứa chan sừng sững đứng
            Sư đoàn 18, sao quân lui ?
                              THƠ  NPSH 

Trong dòng thơ hiện đại, NPSH la chiến binh, làm thơ về lính [khá] nhiều.   Những bài viết về đời lính,  những cuộc hành quân có sức rung cảm mãnh liệt.  Dòng thơ viết về đời lính của tác giả hùng tráng, dạt dào rung động của trái tim.  Nếu, Quang Dũng có Tây tiến, Đôi mắt người Sơn tây đi vào lòng người - thì , Nửa hồn Xuân lộc, Người lính làm thơ trên đỉnh núi ... của NPSH đã soải bước vào văn học (...) :

          Mất thêm Xuân lộc tay càng ngắn ...

   
          Sáng mai thức dậy em buồn lắm 
          sẽ khóc trách ta nỡ phụ tình
          Lòng ta tự trái sầu riêng, 
          rụng trong vườn em đó, vỡ làm đôi    
                         THƠ  NPSH
:
Nguyễn-Phúc-Sông-Hương làm thơ vào khoảng giữa thập niên 1960.  Tác phẩm đầu tay' Vùng tủi nhục'  ký bút danh Thái Luân.  Bút danh Thái Luân, theo Chu vương Miện, ' bánh xe lớn thời đại'. (... - khoảng 4 dòng - BT)  Thái Luân , cũng như bạn đồng trang lứa, có tâm huyết, đảm lược, như muốn nghiền nát chủ thuyết  lai căng, không phù hợp với dân tộc việt.  (...- khoảng 10 dòng- BT) Biết bao gia đình phải từ bỏ quê hương lưu lạc xứ người.  (... - 1 dòng. BT ) :

          Em biết, từ sau tháng ngày tù tội 
         Anh như ngựa thồ nơi góc phố Pleiku
         Thồ trên lưng ngàn vết quất hận thù
         Thồ trong tim ngàn nỗi buôn sông núi  
                    THƠ   NPSH

Nguyễn-Phúc-Sông-Hương sinh trưởng ở Huế, năm 1941, Định cư ở Hoa Kỳ từ 1991.  Sang tới Hoa Kỳ, tiếp tục cầm bút. Năm 1995 xuất bản thơ bằng tiếng anh Among the people ( Water Press xb ). Năm 1998,  xuất bản thi tập Ngàn năm lưu dấu  ( Hoàng Thanh đồng tác giả).  NPSH 
là thành viên chính thức của nhóm thơ văn Cội Nguồn ...   và, là cây bút cộng tác thường xuyên của trang Văn học Cội Nguồn ( báo Việt nam thời báo ở Bắc California. Tác giả cùng gia đình hiện  cư ngụ tại Sacramento. C.A.


\trích nguyên tác thơ.

                                     
                                               NỬA HỒN XUÂN LỘC

                                     Nếu được như bố già thượng sĩ
                                    Nghe tin lui quân, chỉ nhìn trời 
                                    Vỗ về nón sắt, cưới khinh bạc, 
                                    Chắc hẳn lòng ta cũng thảnh thơi 

                                     Còn ta nhận lệnh rời Xuân lộc
                                     Lại muốn tìm em nói ít lời ,
                                     Nhưng sợ áo mình đầy khói súng 
                                     Cay nồng mắt người, gục trên vai

                                     Vì chắc ôm nhau,. em sẽ khóc
                                     Khóc theo, vợ lính cả trăm người ! 
                                     Em biết, dù tim ta sắt đá  
                                     Cũng vỡ theo ngàn giọt lệ rơi.

                                     Mây xa dù quên đời chia biệt  
                                     Ngoảnh mặt ra đi cũng ngậm ngùi
                                     Rút quân, bỏ lại hồn tá đó 
                                     Bảo Chánh, Gia rai, lửa ngú t trời 

                                     Bí mật rút lui mà đành phụ 
                                     Mối tình Long khánh, tội người ơi,
                                     Mất thêm Xuân lộc, tay càng ngắn 
                                     Núm ruột miền Trung đứt đoạn rồi 

                                     Sàng mai thức dậy em buồn lắm 
                                     Sẽ trách khóc ta nỡ phụ người  
                                     Lòng ta như trái sầu riêng rụng 
                                     Trong vườn em đó, vỡ làm đôi ! 

                                     Đêm nay Xuân lộc vầng trăng khuyết
                                     Như một vành tang bịt đất trời!
                                     Chân theo quân rút, hồn ta ở  
                                     Sông nước La ngà pha máu sôi 

                                     Thương chiếc cầu tre chờ thác lũ
                                     Cuốn qua Xuân lộc khóc cùng người
                                     Ta đi, nhuộm áo màu đất đỏ
                                     Cao su vướng tóc, mãi thơm mùi 

                                      Tiếc quá nắng vàng phơi áo trận 
                                      Vườn nhà em, chuối chín vàng tươi 
                                      Ta nhớ người bên đàn thỏ trắng, 
                                      Cho bầy gà nắm lúa đang phơi  

                                      Chôm chôm hai góc đong đưa võng 
                                      Ru nắng mùa xuân đẹp nụ cười 
                                      Nếu được đưa quân lên Định quán 
                                      Cuối cùng một trận cũng là vui  

                                      Núi Chứa chan kia sừng sững đứng
                                      Sư đoàn 18, sao quân lui ? 
                                      Thân ta là ngựa sao không hí?
                                      Cho nỗi đau làm rộng đất trời   

                                      Hồn ta là kiếm sao không chém 
                                      Rạp ngã rừng xanh, bạt núi đồi
                                      Hỡi ơi ! chân bước qua Bình giả 
                                      Cẩm Mỹ nhà ai, khói ngậm ngùi ! 

                                      Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy
                                      Xóm làng Gia kiệm nhớ khuôn nguôi
                                      Đêm nay Xuân lộc, đoàn quân rút
                                      Đành biệt nhau, xin tạ lỗi người 

                                      Cháo ôi! tiếng tắc-kè thê thiết 
                                      Kêu giữa đêm dài, sợ lẻ loi ,
                                      Chân bước, nửa hồn chinh chiến giục
                                      Nửa hồn Xuân lộc, gợi quay lui

                                      Ta biết dưới hầm, em đang khóc
                                      Thét gầm pháo địch đáp không thôi .

                                               tho nguyễn- phúc- sông- hương

                                               ( Sđd. tr.  261-  267) 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét