Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

chuyện tình - love story - erich segal / bản việt văn: phan lệ thanh - 29

chuyện tình- love story  - 29 - erich segal
ngày mới xuất bản, saigon 1974


                                     chuyện tình - love story - erich segal
                                    bản việt văn : phan lệ thanh

                                                                             17

"Sản xuất trẻ con không dễ gì ! "

Tôi thấy thật mỉa mai, khi những kẻ trong những năm đầu mới biết đến tình dục, chỉ lo làm sao giữ, để bạn gái khỏi mang bầu (khi tôi mới bắt đầu, đồ nghề là bao cao su thông dụng ).; nay ngược lại, bị ám ảnh về việc làm sao để cô nàng thụ thai, thay vì ngừa.

Đúng, nó có thể trở thành một ám ảnh.  Và nó có thể, khiến khía cạnh tuyệt diệu nhất của đời sống vợ chồng hòa hợp, mất và tự nhiên, bồng bột.  Nghĩa là, phải xếp đặt tư tưởng  ( 'xếp đặt' - thật là động tác nhạt nhẽo; nó gợi  hình ảnh một cái gì máy móc ) - xếp dặt tư tưởng chung quanh  cách làm tình, sao cho đúng tháng và dùng chiến thuật. ( "có lẽ, để đèn sáng mãi tốt hơn, phải không anh "). Nhưng, điều này làm mình khó chịu, ghê sợ và cuối cùng, kinh hãi.

Bởi vì, khi thấy sự hiểu biết thông dụng, và, những cố gắng bình thường, lành mạnh ( cho là như vậy) của mình không đưa đến thành công trong việc "tăng gia sản xuất " nhiều ý nghĩa  đáng sợ, sẽ bắt đầu hình thành trong óc mình.

Bác sĩ Mortimer Sheppard nói với tôi, ngay hôm đầu tiên khi chúng tôi  đến gặp ông, sau khi quyết định cần hỏi ý kiến chuyên môn.  "' Olivier, chắc anh hiểu sự " không có con được", và, sự cường tráng không liên quan gì tới nhau ''  --. ".--   "Anh ấy hiểu, bác sĩ ạ " 

Jenny trả lời hộ tôi, vì, dù không bao giờ tôi nói ra, nàng vẫn biết rằng ý nghĩ là mình không có con được -- rằng có thể  " tôi không có con được "  -- sẽ tai hại cho tinh thần tôi vô cùng.  Giọng nàng như ngầm  nói, nếu có thể tìm ra một khuyết điểm nào, nàng hy vọng khuyết điểm đó sẽ thuộc về phần nàng.  Nhưng , bác sĩ chỉ cắt nghĩa cho chúng tôi biết cái tệ hại nhất, trước khi nói tiếp , rằng rất có thể  cả 2 chúng tôi đều bình
thường, và, có thể chúng tôi sẽ có con trong một ngày gần đây.  Nhưng, dĩ nhiên chúng tôi phải trải qua một lô thí nghiệm trước đã.  Khám nghiệm tất cả các bộ phận, các máy móc.  ( tôi không muốn kể lại những chi tiết tỉ mỉ của lần khám nghiệm này ).

Cuộc khám nghiệm bắt đầu vào một ngày thứ hai, Jenny khám vào ban ngày còn tôi, thì sau giờ tan sở
( lúc đó ở sở,  tôi đang bận việc vô cùng).  Thứ sáu tuần đó, bác sĩ Sheppard gọi Jenny đến, vì lý do, cô y tá lầm lẫn một vài thứ và ông cần cho thử lại.  Khi Jenny cho tôi biết chuyện này, tôi bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ ông ta đã khám phá ra ... điều thiếu sót gì, ở  nơi nàng chăng ?.  Hình như, nàng cũng nghĩ vậy.  Cái cớ cô y tá lầm lẫn gì đó, dễ hiểu quá mà !.

Khi bác sĩ Sheppard kêu điện thoại cho tôi ở sở, tôi đoán chắc  ngay cái giả thuyết này là đúng. Tôi có thể ghé qua phòng mạch  bác sĩ, sau khi tan sở không ?  Khi biết đây, sẽ chỉ là cuộc nói chuyện tay đôi
( " sáng nay tôi có nói chuyện với bà Barrett rồi  " ), vì tôi biết bà nghi là đúng.  Jenny không có con được.  Tuy nhiên, đừng vội tin, Olivier; hình như Seppard đã có lần nói rằng: hiện giờ đã có cách
chữa , vv...

Nhưng, tôi không sao chăm chú vào công việc được nữa, và, cũng không thể ngồi đợi tới 5 giờ chiều.  Tôi gọi lại cho Sheppard và hỏi,  liệu trưa nay tôi ghé qua có được không ? Ông ta bằng lòng.

  Tôi hỏi hết sức rành mạch, khi vừa bước vào phòng, " Bác sĩ có biết lỗi là tại ai chưa ? " --" Không thể gọi đây l à' lỗi ' được Olivier ạ." -- " Thế, bác sĩ đã biết người nào trong 2 đứa chúng tôi ' không được bình thường' chưa ?" -- " Rồi, Jenny ". 

Tôi đã sửa soạn  trước để đón nhận tin này, nhưng, lời tuyên bố trắng trợn cũa vị bác sĩ vẫn làm tôi sững sờ.  Không thấy ông nói thêm, tôi cho rằng ông muốn biết ý kiến tôi . "... không sao, chúng tôi sẽ nuôi con nuôi  vậy.  Điều quan trọng là chúng tôi vẫn yêu thương nhau, phải vậy không, bác sĩ ? ".

Lúc đó, ông mới cho tôi biết, " Olivier, bệnh tình Jenny trầm trọng hơn thế nhiều.  Jenny hiện đang đau
 nặng "  --" Ông làm ơn định nghĩa giùm tôi chữ 'đau nặng', là sao ?"  -- " Vợ anh sắp chết ".  -- " Vô lý thật ! ".   Và tôi chờ, nghe vị bác sĩ  đính chính lại, " đây chỉ là trò đùa ác ôn thôi !'."  --  "... bà ấy sắp chết rồi, thật đấy . Tôi rất buồn phải báo tin này cho anh". 

Tôi nhất quyết là ông nhầm -- hay là, cô y tá ngẩn ngơ  kia đã lẫn lộn, đưa ông bác sĩ coi bản rọi kiếng cũ vứt đi, chăng ?  Bác sĩ Sheppard tỏ vẻ không thông cảm, và cắt nghĩa, ông đã thử máu cho Jenny tới 3 lần rồi.  Không còn nghi ngờ gì nữa.  Dĩ nhiên là bác sĩ sẽ phải giới thiệu chúng tôi -- tôi và Jenny -- đến gặp một chuyên viên phân tích máu. Bác sĩ định đề nghi vậy.  Tôi khóc tay ra hiệu cho ông ta ngừng. Tôi muốn được yên lăng một phút.  Yên lặng để thấm thía một tin buồn.  Bỗng nhiên nhớ ra một điều, " Thế, bác sĩ nói với Jenny làm sao ?" -- ' Rằng, cả 2 anh chị đều bình  thường "." -- " Jenny có tin vậy không ?" -- 
 " Chắc là tin". --  " Bao giờ mới nên nói cho nàng biết?"  -- " Như tình trạng bây giờ, tôi để tùy
 anh  " --" Tùy tôi, Trời ! ờ tình trạng này, tôi thấy thở cũng còn không nổi ? ". 

Vị bác sĩ giải thích, bệnh ung thư máu mà Jenny mắc phải, chỉ có thễ chữa lấy lệ mà thôi.  Tất cả những phương thuốc  hiện nay, chỉ có thể làm cho đỡ đi, hoặc là kéo dài thời gian sống sót, nhưng không thể triệt được bệnh.  Vì thế, tùy tôi, muốn cho Jenny biết lúc nào thì tùy. Vậy thì,  bác sĩ Sheppard  có thể thư thả, trước khi bắt đầu chữa bệnh cho Jenny. Nhưng lúc đó, tôi chẳng thể nghĩ được gì,  hơn là, sao cuộc đời này khốn nạn, bẩn thỉu đến vậy được !

 " Nàng Jenny của tôi  chỉ 24 tuổi thôi ".

Hình như, tôi đã quát vào mặt bác sĩ, thì phải Ông ta nhẫn nại, gật đầu, đủ biết thừa là Jenny bao nhiêu tuổi; đồng thời, ông cũng hiểu tôi đang bị dày vò, khổ sở như thế nào ? Sau cùng, tôi thấy mình không thể ngồi ù  lì trong phòng ông ta mãi được . Tôi hỏi ông  xem tôi phải làm gì  bây giờ.  Bác sĩ Sheppard khuyên tôi , nên làm như không có gì xảy ra, càng  lâu càng tốt.

 Tôi cảm ơn bác sĩ, rồi ra về.

Như không có gì xảy ra !

Như không có gỉ xảy ra !!!
 Như không có gì xảy ra !!!.

                                                                                                     ( còn tiếp )

erich segal
PHAN LỆ THANH dịch

                ( Sđd:   tr. 164-  170 )





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét