lý lịch dọc ngang của thảo / võ ý / không quân giả
cội nguồn xb, usa, 2003.
.
1. k h ô n g q u â n g i ả
bài : võ ý
T rước khi qua Mỹ năm 1992, chúng tôi khai thác một quán kem ở ngã tư Bình Thạnh. Quán kem này là một thành tựu tự hào của các SVSQ * khóa 17 Đà Lạt . Chừng khoảng 10 anh em cựu SVSQ này hùn hạp mở , vừa tạo công ăn việc làm cho một số người, vừa gây quỹ tương trợ anh em trong khóa.
Vợ chồng chúng tôi được đề cử đứng ra khai thác quán. hàng tháng đóng một số tiền lời ấn định cho khóa, tiền thuế và tiền thuê mặt bằng . Còn bao nhiêu lời ăn lỗ chịu. kể ra chúng tôi cũng ngáp ngáp gần 2 năm, từ cuối 1990 đến đầu 1992. và quán cà rem Lâm Viên này đã trở thành tổ ấm cho hằng trăm cựu KQ ghé thăm, nhận chút ân tình của bạn bè ở Mỹ gửi về, cũng như nhờ chuyển tiếng kêu cứu nhắn gửi đến đồng đội bên kia bờ Đại dương.
Ở Sài Gòn thời đó chưa thấy một tỏ hợp kinh doanh thuộc dạng này. Và cũng nhờ ' quán cóc cà rem vầy lũ bạn' ở ' góc phố hàng Xanh bụi phủ dầy ' ( thơ Duy Năng / Đã rộng đường bay một cánh chim ) này, mà tôi được dịp gặp lại hầu hết cựu Không quân kháp 4 Vùng Chiến thuật .
N gười Dật Dờ đại diện Nhóm Không gian Thân tình ở Cali bắt đầu gửi tiền giúp bạn bè từ cuối 1989. Mỗi lần gửi quà về đều có kèm theo danh sách ngưởi nhận . Chúng tôi cùng với 4 cựu KQ khác ( N.K. Huề, N.N. Ẩn, L.T.Hưng, K.V. Nghị ) chia nhau đến từng nhà để trao quà . Tiếng lành đồn xa và đồn rất nhanh : quán kem Lâm Viên trở thành điểm hẹn của hầu hết cựu KQ lúc bấy giờ .
Đ ược gặp lại các bạn cùng quân chủng, chúng tôi rất vui mừng. Nhưng chúng tôi thật sự bắt đầu lo âu, khi có những người ngoài quân chủng, cũng đến tìm gặp chung tôi để hỏi thăm danh sách nhận quà, có tên chồng con họ hay không ? Thôi thì cũng đành nhắm mắt đưa chân và cầu xin Trời Phật che chở . Một trong những điều trái khoáy mà chúng tôi gặp ở quán kem, có trường hợp Không quân giả .
T ôi đang lui cui lau tủ bánh thì khách bước vào quán. Dáng người thấp, quần áo tương đối lành và sạch. Khách chào, giọng Huế :
- Chào anh, anh mạnh giỏi ?
Tôi ngạc nhiên, e dè :
- Xin lỗi, tôi quên mất tên anh rồi !
- Em Không quân ở Pleiku đây mà .
Tôi cố moi trong tận cùng trí nhớ, nhưng trí nhớ tôi đặc sệt. Tôi vẫn còn e dè dò dẫm :
- Dzậy hả , thế anh làm viẹc với ai ?
- Em làm việc với thiếu tá Cảm Mạo .
K hách biết ông Cảm Mạo , đích thực Liên đoàn trưởng Phòng thủ, Không đoàn trưởng Yểm cứ Pleiku rồi. Nhưng tôi vẫn thấy là lạ trong cái nhìn, nên cũng rề rà thăm hỏi:
- Thế anh có đi tù chứ ?
- Dạ, em đi hơn 10 năm thì về. Hiện em ở Kinh tế mới Bình Long, vợ bị lao phổi mấy năm nay, đứa con gái út bị té gãy chân còn băng bột.
K hách xuống giọng xề não nùng, ngước nhìn tôi. trên trán khách có một ít mồ hôi toát ra. Tôi đi thẳng vào vấn đề :
- Thế anh có biết ông Dật Dờ không ?
- Dạ em biết thiếu át dật Dờ. Còn anh Lê Cảnh Lợi là chỗ bà con. Em cũng nghe trung tá
Võ Quế đã được tha .
Á i chà chà khách tỏ ra quen biết hầu hết các mệ trong quân chủng . Tôi muốn mở một lối thoát cho khách và cho cả chính tôi ;
- A nh có biết chuyện ông Dật Dờ và bạn bè ở Mỹ gửi quà về giúp những cựu KQ đang gặp khó khăn ở quê nhà không ?
- Dạ dạ .
- Quà đã phân phối hết từ lâu rồi. Nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh địa chỉ ông Dật Dờ để anh biên thư kể cảnh khó khăn của mình, hy vọng đợt quà sau sẽ có tên anh .
K hách tỏ vẻ thất vọng :
- Dạ em xin anh giúp đỡ.
- Hoàn cảnh của anh thật khổ, nhưng tôi chịu. Tôi mới ra tù, không có tiền bạc để biếu anh. Tôi mới anh dùng cơm trưa với tôi và nếu anh còn ở đây, thì sáng mai ghé quán, tôi xin gửi vài bộ quần áo cũ của con gái tôi cho con gái anh dùng tạm.
- Dạ, cảm ơn anh . Em phải . đi chuyến xe đầu về lại Bình Long sáng mai. Anh vui lòng cho em mượn chiếc xe đạp để em ghé lại thăm anh Lê Cảnh Lợi một chút.
T rong bụng tôi nghĩ rằng, anh Lợi đã ra tù trước tôi, và đang làm chủ một quán cà phê ở đường Trần Quý Cáp, chắc là có chút đỉnh biếu người ' bà con' , nên tôi thuận cho khách mượn chiếc xe đạp quí háo của tôi. Khi khách đã đi vài phút, bụng tôi cứ nóng ran lên. Âm vang những câu đối đáp lúc nãy như ngọn lửa hừng hực trong lòng. Khi khách cho biết có làm việc với ' thiếu tá Cảm Mạo ' , là tôi đã thấy lạ !. Khách cũng nghe nói ' trung tá Võ Quế' được tha, điều này như một xác minh hư thực , mà sao tôi lại quá nhẹ dạ ? Tôi nhớ là tôi đã nhắc khéo ' ông Cảm Mạo lên trung tá rồi mà ' - thì khách trả lời nhậm lẹ ' dạ em làm việc với ổng lúc còn là thiếu tá ! ' Tôi nghĩ rằng tôi vẫn ngây thơ , nếu tôi muốn nhắc khéo khách, ông Võ Quế lên đại tá từ lâu, sợ rằng khách cũng trả lời kiểu trên, nên không nhắc nữa .
T rong lúc ruột gan cồn cào thì ông bạn thân xuất hiện. Tôi liền yêu cầu ông bạn đèo tôi phóng ngay đến quán cà phê anh Lê Cảnh Lợi để hỏi xem có người bà con đến thăm không ? Sau khi nghe kể nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, ôngLê Cảnh Lợi phán ngay một câu xanh rờn :
- Thôi ông ơi, ông bị lừa rồi ! tay này nguyên ở một cơ quan bán quân sự, chứ Không quân cái con mẹ gì nó ! Nó đến đây định lừa tôi, nhưng tôi đã vạch mặt và mời ra khỏi quán.
T rên đường về, ông bạn tôi an ủi :
- Thôi ông ơi, của đi thay người, một đời ta ba đời nó.
Tôi buồn thúi ruột. Một chiếc xe đạp cà tàng, là gia sản mới ra tù (.....), chứ phải ít ỏi gì đâu ?!
Ô i quả báo ! Quả báo ! Chắc kiếp trước ta cũng từng lường gạt người , nên kiếp này mới bị người lưởng gạt ta !
Ô i ! quả báo ! Quả báo !!!
[]
2. quảng cáo kem
Ta bán cửa hàng kem
Kem đủ hương đủ màu đủ vị
Vị nào cũng ngọt
Hương nào cũng thơm
Màu nào cũng thắm
Như cổ vai em mịn trắng kem dừa
Như kem dâu thẹn hồng hai má
Kem sầu riêng màu xanh lá mạ
Mái tóc ta tiêu muối vẫn còn sầu
Ta bán cửa hàng kem
Kem nào cũng thơm ngon bổ
Ăn vào mát lạnh từ cổ đến ruột non
Một từ bên trong vị tì
đến bên ngoài làn da tươi mát
Như đất trời Đà Lạt
mộng ảo huy hoàng
Kem ta bán như đất trời Đà Lạt
Núi cũ sông xưa ta ôm trọn vào lòng
Mà sao cõi lòng ta triền miên cơn sốt
Cơn sốt tình âm ỉ mấy chục năm
Em biết không ?
Ta bán cửa ah2ng kem
Lòng âm ỉ sốt
Kem không là liều thuốc tốt
Liều thuốc tốt
Phải chăng Em ?
Bình Thạnh 1991.
[]
VÕ Ý .
-----
* sinh viên sĩ quan ( Biên tập chú thích ) .
( trích 'Lý lịch dọc ngang của Thảo' / Võ Ý /
Cội Nguồn xb, San Jose, Cali, U.S.A 2003 - tr. 83 - 86 - 340 - 341 ) )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét